Sở Đại Hà vội vàng chắn trước mặt vợ mình, ánh mắt những người này nhìn vợ ông, thật sự khiến ông cảm thấy có chút nguy cơ.
Đội trưởng Dương nhìn thấy động tác của ba Sở, ngượng ngùng cúi đầu uống miếng nước, đã lâu không uống nước, uống ngụm nước này, hắn mới giống như được sống lại.
Hắn ngẩng đầu lên, lúc này mới bắt đầu nói chuyện thẳng thắn với Sở Đại Hà.
Hóa ra thứ máy móc mà mấy người đội trưởng Dương kéo kia, là chiếc máy lọc nước cỡ lớn.
Sau trận mưa lớn kia, nước bị ô nhiễm, căn cứ thiếu nước uống trầm trọng.
Căn cứ Cách Kỳ không giống căn cứ khác, nơi này vốn dĩ rộng lớn, dân cư thưa thớt, thị trấn cũng ít, đây vốn dĩ là lợi thế của bọn họ, bởi vì như vậy, tang thi ở nơi này cũng ít hơn những nơi khác.
Nhưng hiện tại, đây lại là khuyết điểm trí mạng của bọn họ, bởi vì thành trấn ít, nước uống dự trữ cũng ít, nhưng người sống sót trong căn cứ lại không ít.
Căn cứ đành phải vừa tuyên bố nhiệm vụ để người sống sót đi tìm các loại nước đóng chai bà bình không ô nhiễm, vừa phái đội trưởng Dương đến nhà máy lọc nước bên sông Trác để tìm máy lọc nước.
Đám người đội trưởng Dương lên đường khá thuận lợi, nhưng đến khi bọn họ kéo được thiết bị trở về, lại gặp phải một tang thi biến dị đặc biệt lợi hại.
Sau khi hy sinh hai mươi mấy người, bọn họ bị ép phải tiến vào sa mạc, cuối cùng đã thoát khỏi tang thi biến dị kia.
Nhưng ngày thứ hai sau khi vào sa mạc, họ gặp phải một cơn bão cát.
Bão cát đã chôn vùi toàn bộ xe của bọn họ, lúc đầu bọn họ cò muốn đào xe ra, nhưng càng đào, xe càng lún sâu xuống, bọn họ thật vất vả mới đào được một cỗ máy móc ra, chỉ có thể kéo nó đi bộ trở về căn cứ.
Căn cứ thật sự rất thiếu nước, lúc này người trong căn cũng chẳng khá hơn bọn họ ở sa mạc bao nhiêu.
Cho dù bọn họ có thể mang được máy móc về, có thể sản xuất ra nước uống được hay không cũng là vấn đề.
Nhưng nước của dị năng giả hệ thủy tạo ra, có thể uống trực tiếp, hiện tại trong mắt đội trưởng Dương, có dị năng hệ thủy của mẹ Sở, quả thực còn quan trọng hơn thứ máy móc mà bọn họ dùng mạng đổi lấy kia.
Đội trưởng Dương vừa nói, vừa mời một nhà Sở Duyệt đến căn cứ Cách Kỳ đi, nghe nói người một nhà bọn họ muốn trở về căn cứ Thành Đô, liền vội vàng thuyết phục:
- Căn cứ Thành Đô cách nơi này quá xa, trên đường cũng không dễ dàng gì, hơn nữa nước lũ chưa rút! Nếu không mọi người đi cùng chúng tôi trở về căn cứ Cách Kỳ trước, căn cứ của chúng tôi đôi khi sẽ dùng trực thăng để gửi đồ tới bên kia, chờ bên kia ổn định hơn, tôi sẽ nhờ bọn họ chở mọi người một đoạn đường, chẳng phải sẽ an toàn hơn nhiều so với việc mọi người tự đi sao?
Đội trưởng Dương đã gấp đến độ vẽ cho bọn họ một cái bánh nướng lớn, phi cơ trực thăng cũng có, nhưng cơ bản không có trường hợp chở người theo.
Chỉ cần đưa bọn họ vào căn cứ, bọn họ nhất định sẽ nguyện ý ở lại.
Hiện tại đãi ngộ của dị năng giả hệ thủy ở căn cứ tuyệt đối là ưu việt, ít nhất có thể bảo đảm cuộc sống không cần lo cơm áo của một nhà bọn họ khi ở trong căn cứ.
Đây là mạt thế, đãi ngộ như vậy là điều mà người bình thường không dám nghĩ tới, ai có thể cự tuyệt nổi?
Nghe nói còn có thể đi nhờ phi cơ trở về căn cứ Thành Đô, Sở Duyệt vẫn có chút động tâm.
Hiện tại đường về nhà khó đi thế nào, không ai rõ ràng hơn cô, bất quá giờ cô đã có không gian, không thiếu vật tư, ba mẹ cô cũng có dị năng, đi từ từ trở về cũng được, không nhất định phải ngồi phi cơ kia.
Bất quá, cho dù như thế nào, bọn họ vẫn muốn đưa đám người quân nhân này ra khỏi sa mạc, không nhìn thấy thì thôi, nhưng đã nhìn thấy thì không thể đứng yên mặc kệ.
- Chúng tôi cũng đang bị mắc kẹt trong sa mạc này, hình như từ trường nơi này có vấn đề, la bàn đều không nhạy, đã mấy ngày rồi, mặt trời cũng không thấy ló dạng, chúng tôi không tìm được phương hướng, chỉ có thể ở chỗ này chờ mặt trời lên.
Sở Đại Hà chưa nói có đồng ý hay không, chỉ nói hiện giờ bọn họ không thể ra khỏi sa mạc. 囧
- Cái này không thành vấn đề, Lý Tát trong đội chúng tôi, không cần bất cứ thứ gì trợ giúp, cũng có thể xác định chính xác phương hướng.
Nghe thấy đội trưởng Dương điểm danh, một người quân nhân nhỏ nhút nhát ngồi ở giữa đã đứng dậy “bịch” một tiếng, nhìn ba Sở ở đối diện và chào theo kiểu quân đội.
Ba Sở theo bản năng đứng thẳng người, chào lại người lính nhỏ theo kiểu chào quân đội.
Lấy lại tinh thần, thả tay xuống, trong lồng ngực Sở Đại Hà có một loại cảm xúc kích động đã biến mất từ lâu.
Có người xác định được phương hướng, chuyện phía sau liền dễ làm.
Đội trưởng Dương dẫn người buộc máy móc vào phía sau xe nhà, xe khởi động, đi theo phương hướng mà Lý Tát chỉ, tiến về phía.
Chờ đám người đội trưởng Dương ngồi xuống lần nữa, mẹ Sở đã nấu cho bọn họ mỗi người một chén bắp cải muối chua xong.
Mấy người quân nhân tuy nuốt nước miếng, nhưng đều cự tuyệt không ăn, như bây giờ một chén mì gói, cũng coi như rất xa xỉ.
Người ta cho bọn họ nước uống, cho bọn họ lên xe, bọn họ đã rất cảm tạ, sao có thể ăn đồ ăn của người ta.
Đội trưởng Dương cắn răng, phất tay hạ lệnh gọi mọi người ngồi xuống ăn!
Trưa hôm qua bọn họ đã nhai hết chiếc bánh quy nén cuối cùng, hơn một ngày chưa ăn gì, người làm bằng sắt cũng chịu không nổi.
Rời khỏi sa mạc, không biết bọn họ sẽ còn gặp phải những chuyện gì, phải ăn chút gì đó để lấy lại sức trở về căn cứ.
Sau khi trở về căn cứ, dùng thức ăn hoặc tinh hạch trả lại những thứ bọn họ đã ăn, dù sao cũng sẽ không ăn không.
Sở Duyệt ngồi ở ghế lái trong phòng điều khiển, cô luôn cảm thấy con đường mà Lý Tát chỉ cho cô có chút quanh co, đây có thực sự là hướng đi chính xác không?
Cô thực sự hoài nghi Lý Tát nghiêm trọng, có phải bởi vì hắn ăn mì gói đến mức đi nhầm hướng rồi không.
Nhưng Lý Tát lại rất chắc chắn bản thân đã chỉ đúng hướng, Sở Duyệt cũng chỉ có thể kiên nhẫn, tiếp tục đi theo hướng hắn chỉ.
Rất nhanh trời đã dần tối, cuối cùng dựa vào tinh thần lực, Sở Duyệt cũng nhìn thấy biên giới sa mạc, thậm chí còn nhìn thấy mặt trời lặn xuống núi ở phía xa.
Cuối cùng bọn họ cũng có thể rời khỏi mảnh sa mạc này.
Sở Duyệt không khỏi có chút sợ hãi, bọn họ bị mắc kẹt trong sa mạc, có lẽ không đơn giản như vậy.
Sở Duyệt cũng từng thử lái xe đi theo đường thẳng bất kể hướng nào, theo lý thuyết, cứ đi như vậy cũng có thể đi ra ngoài, nhưng hóa ra lại chẳng có tác dụng gì cả.
Cô cho rằng thẳng tắp, nhưng chưa chắc đã là thẳng tắp.
Mảnh sa mạc này giống như là một cái bẫy lớn, một khi đi vào sẽ không thể ra khỏi được.
Nếu không phải gặp được đám người đội trưởng Dương, không có người có khả năng xác định hướng mạnh, không bị ngoại vật quấy nhiễu như Lý Tát, một nhà bọn họ có lẽ sẽ không bao giờ ra khỏi mảnh sa mạc kia.
Chờ khi đi ra khỏi sa mạc, trời đã tối hoàn toàn.
Nhóm người đã thương lượng qua, tìm một nơi trống trải trên đường để qua đêm.
Một đêm bình an, có tang thi đui mù nào tìm tới, cũng bị mấy người quân nhân gác đêm thay ca giải quyết.
Ngày hôm sau, trời lại sáng, cánh cổng Căn cứ Cách Kỳ đã xuất hiện trước mặt bọn họ.