So với rất nhiều căn cứ chính phủ khác, Căn cứ Cách Kỳ có quy mô không tính là quá lớn, trước mạt thế, nơi này chủ yếu là một căn cứ huấn luyện, ngày thường quân đội đóng quân ở đây không nhiều.
Nhưng khi tang thi bùng nổ, nơi này vừa lúc đang tổ chức một cuộc diễn tập đánh giá tân binh, trải qua đại loạn lúc ban đầu, số lượng quân nhân vẫn ở mức hơn hai vạn.
Trước cửa căn cứ có không ít người đang xếp hàng, hiện tại những người đang xếp hàng này ban đầu phần lớn là trốn trong nhà, bọn họ cảm thấy chỉ cần có thể kiếm được đồ ăn là có thể sống ở nhà.
Nhưng không nghĩ tới, tang thi càng ngày càng biến thái, thực vật cũng biến dị, thật sự không có biện pháp nào khác, chỉ đành tới căn cứ tìm kiếm che chở.
Chiếc xe nhà chạy đến cửa căn cứ, đã khiến đám người chung quanh chú ý, rốt cuộc là một chiếc xe lớn như, mặc kệ là trước mạt thế hay là hiện tại, đều rất ít thấy.
Đội trưởng Dương xuống xe, đi tới nói mấy câu cùng binh lính thủ vệ cửa, chiếc xe nhà liền trực tiếp tiến vào trong căn cứ.
Những chuyện sau khi tiến vào căn cứ, tối hôm qua Sở Duyệt đã lặng lẽ thương lượng qua với ba mẹ, nếu lúc này trở về căn cứ Thành đô, quả thật không dễ dàng.
Nếu đã tới căn cứ Cách Kỳ rồi, không bằng trước tiên ổn định ở nơi này đã, đợi các căn cứ từ từ dọn đường rồi quay trở lại.
Chiếc RV kéo thiết bị lọc nước đến thẳng trung tâm thí nghiệm, nhân viên công tác sẽ tiến hành cải tạo và thực nghiệm, xem có thể tinh lọc độc tố trong nước hay không.
Máy móc vừa được dỡ xuống, một sĩ quan đeo cầu vai ba ngôi sao trên quân phục vội vàng đến xem máy.
Đội trưởng Dương báo cáo đại khái mọi chuyện trên đường cho người kia, rồi vội đưa ông ta đến trước mặt ba người Sở Duyệt, giới thiệu một chút.
Người quân nhân này là người phụ trách bộ phận hậu cần của căn cứ Cách Kỳ, bộ trưởng Lâm.
Hiện tại ở căn cứ, bộ phận hậu cần nơi mệt nhất, có áp lực lớn nhất.
Căn cứ có vài vạn người sống sót và quân nhân. Ban đầu, căn cứ dựa vào quân đội và những người sống sót sẵn sàng nhận nhiệm vụ đi thu thập vật tư từ các thị trấn xung quanh. Những người sống sót bình thường làm việc trong căn cứ để kiếm điểm đổi lấy vật tư, căn cứ vận hành không tệ lắm.
Nhưng sau khi trận mưa lớn đi qua, thực vật biến dị, nguồn nước cũng bị ô nhiễm, những loại rau căn cứ trồng được trước đó cũng bị ô nhiễm.
Thực vật biến dị thì dễ đối phó, trong căn cứ có mấy vạn người, trong hai ngày thực vật biến dị đều bị tiêu diệt.
Nhưng nước uống lại là một vấn đề lớn, căn cứ gần như rơi vào tình trạng thiếu nước, nước sinh hoạt thì không cần suy nghĩ, mỗi ngày mỗi người đều nước uống để duy trì sự sống đã là không tồi.
Người không ăn có thể chịu được mấy ngày, nhưng không có nước uống, ai có thể chịu nổi?
Tuy dị năng giả hệ thủy ở căn cứ đều được tổ chức tập trung phóng nước, nhưng hệ thủy trong căn cứ quá ít, cho dù mỗi ngày dùng hết toàn lực để phóng nước, cũng không đủ để giải quyết vấn đề nước uống của vài vạn dân.
Hai ngày này, trong căn cứ đều là có điểm mà không thể đổi nước uống, bộ trưởng Lâm cũng vội đến mức sứt đầu mẻ trán, lo lắng giống như kiến bò trên chảo nóng.
Ông ta thực sự đặt rất nhiều hy vọng vào Đội trưởng Dương, mỗi ngày đều ngóng trông bọn họ trở về.
Nghe nói bọn họ đã kéo máy móc trở lại, liền vui vẻ vội vàng chạy tới xem.
Nhìn thấy chỉ có một chiếc máy, mặc dù bộ trưởng Lâm vẫn là có chút thất vọng, nhưng ông ta cũng biết đám người đội trưởng Dương bọn họ có thể mang cái máy này về tới đã không dễ dàng rồi.
Ông ta cũng tỏ vẻ cảm tạ một nhà Sở Duyệt đã cứu đám người Đội trưởng Dương, nhưng cũng có lẽ là do trong lòng có việc, cảm tạ này có vẻ hơi có lệ.
Nhưng lúc nghe đội trưởng Dương nói mẹ Sở là dị năng giả hệ thủy, thái độ của bộ trưởng Lâm lập tức thay đổi, duỗi tay nắm lấy tay mẹ Sở, nhiệt tình nói:
- Ai nha! Hoan nghênh hoan nghênh! Phi thường hoan nghênh mọi người đến căn cứ Cách Kỳ! Vị nữ sĩ này, tôi chân thành mời cô tới làm việc ở bộ phận hậu cần chúng tôi, cô yên tâm, chỉ cần cô tới bộ phần hậu cần làm, căn cứ sẽ bao ăn ở của gia đình, mỗi tháng còn nhận được tiền lương một ngàn điểm tích phân.
Mẹ Sở bị nhiệt tình đột ngột của bộ trưởng Lâm làm cho phát ngốc, tay bị đối phương túm đau, bà nhịn không được cười mỉa, muốn rút tay lại.
Bộ trưởng Lâm không hề cảm giác được tay mình dùng bao nhiêu sức, còn tưởng mẹ Sở không muốn, vội vàng bổ sung:
- Nếu bà không hài lòng, có điều kiện gì đều có thể đề xuất, chỉ cần tôi có thể làm được, đều thành vấn đề!
Ba Sở nghiến răng nhìn bộ trưởng Lâm nắm tay vợ mình, tiến lên một bước, kéo tay vợ mình ra, vươn tay mình nắm lấy tay ông ta, cười nói:
- Bộ trưởng Lâm, xin chào, tôi tên Sở Đại Hà, về sau còn nhờ ngài chiếu cố chúng tôi nhiều hơn a, ha ha ha!
Tộ trưởng Lâm tuy đang nắm tay ba Sở, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm mẹ Sở, hai ngày này ông ta muốn lấy nước đến sắp phát ngốc rồi, hoàn toàn không nhìn ra chút tâm tư nhỏ này của ba Sở.
Mẹ Sở nhìn bộ dáng ba Sở, khẽ mỉm cười nói cùng bộ trưởng Lâm:
- Tôi không có điều kiện gì, chờ dàn xếp xong là có thể đi làm.
Một nhà bọn họ, nếu đã quyết định ở căn cứ Cách Kỳ một thời gian, có một công việc có thể cung cấp thức ăn và chỗ ở cho cả gia đình cũng là điều tốt, bọn họ không thể chỉ ngồi đó, miệng ăn núi nở.
Hơn nữa Duyệt Duyệt đã nói, dị năng là phải không ngừng liên tục rèn luyện thì mới có thể đề cao.
Mấy ngày hôm trước, bà cũng không ngừng rèn luyện phóng nước, luyện tập dùng nước để công kích, đổ đầy bình trữ nước của xe nhà, lại tồn trữ thêm chút ở trong không gian của Duyệt Duyệt.
Hiện tại đi phóng nước cho căn cứ, coi như là rèn luyện.
- Được được được, tôi liền đi an bài cho mọi người!
Bộ trưởng Lâm vô cùng vui vẻ, lần này thu hoạch của đám người Đội trưởng Dương không tồi, không chỉ mang về thiết bị tinh lọc nước, còn mang về dị năng giả hệ thủy.
Có bộ trưởng Lâm chiếu cố, quá trình một nhà Sở Duyệt tiến vào căn cứ nhanh đến mức không thể tưởng tượng, thẻ chứng minh thân phận trực tiếp được đưa đến tay bọn họ, đồng thời còn được cấp một căn nhà hai phòng ngủ với đầy đủ tiện nghi.
Trong căn cứ không có nhiều phòng ở lắm, chung quanh cũng không có thôn trấn có thể vây lại, cho nên người sống sót ở căn cứ Cách Kỳ, đa số đều làm việc trong căn cứ để xây nhà ở đây.
Hầu hết những người sống sót hiện không có nhà riêng, tất cả đều chen chúc trong những căn phòng có giường lớn.
Một nhà Sở Duyệt vừa vào căn cứ đã được ở căn nhà hai phòng ngủ, thực sự là nhờ vào hệ thủy của mẹ Sở.
Mẹ Sở còn chưa xem xong nhà mới, đã bị bộ trưởng Lâm dẫn đi làm quen với môi trường làm việc, nhìn bộ dáng, có lẽ hôm nay không thả được mấy thùng nước, hẳn sẽ không thả người a.
Sở Duyệt lái chiếc RV đến bãi đỗ xe thống nhất của căn cứ rồi đậu ở đó, nghĩ chờ ban đêm nguyệt hắc phong cao, sẽ tới thu nó vào không gian, cô không yên tâm để nó một mình ngoài này.
Cách bãi đỗ xe không xa, một nhóm người đang mở họp trong một căn phòng tối đen như mực, ngồi ở giữa là Viện sĩ Long, tuổi đã ngoài chín mươi.
Người trong phòng đều đang nhìn chiếc chai thủy tinh dày cộp trên bàn, bên trong có chút ánh sáng xanh lục, mơ hồ còn có thể nhìn thấy những đốm sáng màu xanh lục nhảy múa trong bình.