Trùng Sinh Mạt Thế Ngàn Dặm Đường Về (Dịch Full)

Chương 222 - Chương 222 - Ý Nghĩ Của Ba Sở

Chương 222 - Ý nghĩ của ba Sở
Chương 222 - Ý nghĩ của ba Sở

Người đàn ông ngồi bên trái viện sĩ Long rời ánh mắt khỏi cái bình, đi đến cạnh cửa sổ kéo rèm cửa, thở ra một hơi, kìm nén hưng phấn mà nhìn ra ngoài cửa sổ.

Một chiếc xe nhà chậm rãi tiến vào, đậu ở bãi đỗ xe bên kia, sao hắn lại cảm thấy có chút quen quen?

Sở Duyệt dừng xe xong, đi ra khỏi bãi đậu xe, vừa đi vừa quan sát.

Đời trước cô chưa từng tới căn cứ Cách Kỳ này, cũng chưa từng nghe nói qua, nhưng ở phía đối diện căn cứ Cách Kỳ bên kia sông, căn cứ trường hưng, về sau phát triển rất tốt.

Trên đường đi, Sở Duyệt nghe thấy, nhìn thấy những người sống sót nói nhiều nhất chính là chuyện căn cứ thiếu nước, mọi người đều không có nước uống.

Nhưng tất cả mọi người đều biểu hiện tương đối bình thản, không nói ra mấy câu bình luận tiêu cực kích thích nào, xem ra cách quản lý ở căn cứ Cách Kỳ không tồi.

Ba mẹ cô ở căn cứ này có đồ ăn có nơi ở, mẹ cô là dị năng giả hệ thủy, chắc chắn là đối tượng được bảo hộ trọng điểm, cô hoàn toàn có thể yên tâm để bọn họ ở lại căn cứ, đi ra ngoài tìm tinh hạch tang thi biến dị.

Cô đang cần rất nhiều tinh hạch tang thi biến dị, bí mật của không gian luôn là tảng đá lớn treo trên đầu cô, nếu không thể giải quyết được, trong lòng cô sẽ không yên ổn.

Khi Sở Duyệt đang bước đi, đột nhiên phát hiện phía trước có rất nhiều người vây quanh một mặt tường, cô còn nhìn thấy bóng dáng ba Sở ở trong đám người.

Sở Duyệt đi đến bên cạnh ba Sở, cùng ông nhìn về phía bức tường.

Trên tường là những hàng tên dày đặc, mà lúc này lại có vài người đàn ông đang leo lên cây thang, khắc chữ lên tường.

- Đó là bia kỷ niệm anh hùng, những cái tên trên đó đều là tên của những người đã hy sinh mạng sống để xây dựng căn cứ. Một tên gọi là một mạng sống.

Sở ba liếc nhìn con gái đang đứng bên cạnh mình, thanh âm hơi trầm xuống.

Trong lòng Sở Duyệt có chút giật mình, cô đã đi qua nhiều căn cứ như vậy, nhưng trước nay chưa từng gặp qua căn cứ nào khắc tên gọi của những người đã hy sinh lên trên tường.

Trên bức tường đó không chỉ có tên của những người quân nhân đã ngã xuống.

Mà cả những người bình thường không may gặp nạn khi đang làm nhiệm vụ cũng có một nơi thuộc về họ.

Bất quá tên của những quân nhân đã hy sinh nhiều hơn người thường gấp mấy lần.

Những cái tên đang được khắc lên lúc này cũng là tên của những quân nhân.

Những người vây quanh dưới bức tường đều mang vẻ mặt bi thương, mạt thế đến quá bất ngờ, chính những người quân nhân này đã dọn đường cho bọn họ chạy trốn, bảo vệ nơi này an toàn.

Nhưng sự an toàn của bọn họ được đánh đổi bằng những hàng tên trên bức tường kia.

- Nghe tin chưa? Những cái tên đang được khắc lên kia, chính là những người đã hy sinh mạng sống để tìm ra máy mọc nước.

Một người đàn ông bên cạnh Sở Duyệt nhỏ giọng nói với người bên cạnh mình.

- Chuyện lớn như vậy, tôi đương nhiên biết, hôm nay tôi còn nhìn thấy chiếc xe lớn chở theo máy lọc nước, có máy lọc nước thì tốt rồi, chúng ta có thể có nước uống.

Người đàn ông nọ nhìn lên bức tường, nhẹ giọng trả lời.

- Đúng vậy, cuối cùng cũng có nước để uống! Ông trời quá đáng, quả thực không muốn cho con người đường sống! Nếu không phải trận mưa kia là ô nhiễm nguồn nước, thì sao phải hi sinh nhiều người như vậy mới tìm được máy lọc.

- Ai! Còn không phải sao? Hy vọng ông trời dừng ở đây thôi, đừng để thứ gì khác đến!

- Phi phi phi! Cậu đừng miệng quạ đen!

Lúc này sắc trời đã không còn sớm, đa số mọi người đều tan tầm, càng ngày càng có nhiều người đến nhìn tâm bia tưởng nhớ anh hùng đơn sơ trước, mọi người đều tự động đứng ở đây để tưởng nhớ các anh hùng đã hy sinh.

Sở Duyệt nhìn đám người chung quanh, trong lòng rất bội phục người phụ trách của căn cứ Cách Kỳ.

Trách không được, cho dù căn cứ đã ngừng cung cấp nước, rất nhiều người một ngày chỉ có thể uống ngụm nước nhỏ, mà vẫn kiên trì làm việc, hơn nữa lại không có bất cứ bình luận tiêu cực quá khích nào.

Dưới những hàng tên trở nên lạnh băng này, trước mặt những cái tên đã dùng mạng đổi lấy hy vọng, có ai còn nói ra được những câu oán hận đó?

Trên đường trở về, ba Sở trầm mặc, Sở Duyệt nhìn ra ba cô đang suy nghĩ điều gì đó, cô lên tiếng hỏi:

- Ba, ba làm sao vậy? Ba đang lo lắng cho mẹ sao?

Bình Luận (0)
Comment