Sở Duyệt há miệng thở dốc, muốn ngăn cản ba mình lại nói không nên lời.
Từ nhỏ đến lớn, cô đã biết ba mình là một người rất có tinh thần trọng nghĩa.
Cô lớn lên dưới sự giáo dục của ba mẹ, giống như ba mình, cô từng là người trong lòng tràn ngập thiện lương và chính nghĩa.
Nhưng bởi phần thiện lương chính nghĩa này, đời trước cô đã ăn quá nhiều mệt, sau đó cô đã tự biến bản thân trở nên máu lạnh vô tình, ích kỷ.
Đời này, lúc được trọng sinh, cô chỉ muốn nhanh chóng tìm được ba mẹ, sau đó đưa họ đi tìm một căn cứ an toàn để sinh sống, cô có vật tư có dị năng, hoàn toàn có thể dẫn bọn họ tới thẳng vòng cuối cùng của mạt thế.
Cô chưa bao giờ nghĩ đến việc bản thân sẽ làm bất cứ điều gì cho quốc gia, cô chỉ là một người bình thường, ngay cả vấn đề của mình mà còn chưa giải quyết được, cô có thể làm được gì cho đất nước?
Nhưng lúc này, ở các căn cứ lớn trên khắp cả nước, đều là những người quân nhân bình thường đi hỗ trợ bảo vệ những người sống sót..
Bọn họ đều chỉ là con người máu thịt, nhưng họ đang cống hiến hết tất cả những gì mình có cho việc tái xây dựng sau thảm họa.
Thức chống đỡ bọn họ không ngừng tiến về phía trước, chính là niềm tin của bọn họ, là tín ngưỡng dân tộc được truyền thừa từ cổ chí kim tới nay, tín ngưỡng không ngừng vươn lên!
- Duyệt Duyệt, không cần khuyên ba con. Trước kia mẹ đã nói với con, mỗi người đều là một cá thể độc lập, trong lòng ông ấy cảm thấy đây là chuyện cần phải làm, chúng ta cũng không thể tùy ý can thiệp. Giống như con từ nhỏ đến lớn, ba mẹ đều ủng hộ tất cả quyết định của con, chúng ta cũng nên tôn trọng quyết định của ba con.
Mẹ Sở duỗi tay ôm con gái vào trong lòng ngực, nhẹ giọng khuyên bảo cô.
Bà và Sở Đại Hà làm vợ chồng nhiều năm như vậy, ngoại trừ yêu nhau, điều quan trọng hơn là cả hai đều biết tôn trọng và hiểu nhau.
Bà cũng không muốn để người mình yêu mạo hiểm ra ngoài căn cứ, nhưng nếu ông ấy đã quyết định muốn làm, bà cũng sẽ không ngăn cản hắn.
Những việc này, cũng phải có người đi làm, nếu mỗi người đều lựa chọn trốn ở trong căn cứ, cuối cùng có thể sẽ không còn căn cứ, không còn nơi an toàn cuối cùng nào.
Điều bà phải làm là bảo vệ bản thân, không khiến ông phải phân tâm, cố gắng theo kịp bước chân ông, để có thể làm chỗ dựa cho ông khi ông cần!
Sở Duyệt bị mẹ ôm vào ngực, bẹp bẹp miệng nhỏ.
Mẹ cô nói đúng, cô không thể can thiệp vào quyết định của ba, ba không chỉ là ba cô, mà còn là chính ông.
Cô không thể áp đặt ý muốn của mình lên ông, ông cũng có suy nghĩ và lựa chọn của riêng mình.
Nhưng cô vẫn lo lắng cho ông!
Sở Đại Hà thấy bộ dáng không vui của con gái, đau lòng vội dỗ dành cô:
- Duyệt Duyệt, đừng lo lắng, ba của con cũng không phải người giấy, đúng không? Ba bảo đảm với con, sẽ tận lực bảo vệ tốt bản thân, không để mình bị thương, mỗi lần làm nhiệm vụ sẽ bình an trở về.
Sở Duyệt quay đầu đi, không để ý tới ba mình, nhưng tay lại vươn ra, cầm tay ông, nhắm mắt lại, chậm rãi đem năng lượng hệ kim trong không gian truyền sang cho ông..
Nếu không thể thay đổi quyết định của ba, vậy phải thử cố gắng cho ông thêm năng lực để tự bảo vệ mình.
Cô không biết dùng phương pháp này có thể giúp ba thăng cấp hay không, chỉ có thể thử xem, vạn nhất có thể thì sao?
Dùng năng lượng để thúc ép tiến giai, không có kinh nghiệm thực chiến chống đỡ sẽ yếu hơn một chút, nhưng vẫn mạnh hơn cấp độ hiện tại của ông.
Sở Đại Hà thấy con gái cầm tay mình, cười cười, ông đã nói mà, con gái nhất định sẽ hiểu được ông.
Bỗng nhiên, có thứ gì đó ấm áp chạy dọc theo lòng bàn tay chảy vào cơ thể ông.
Sở Đại Hà đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía con gái, Duyệt Duyệt lại muốn giúp ông thức tỉnh dị năng sao?
Ông vội muốn rút tay lại, hiện tại ông đã có hai loại dị năng, hệ lực lượng và hệ kim, thật sự không cần lấy thêm một cái nữa, quá nhiều dị năng dễ dàng khiến người khác nghi ngờ.
Nhưng lòng bàn tay của ông lại giống như bị nam châm hút lấy, căn bản không nhấc ra được..
- Duyệt Duyệt.
Trong giọng nói của Sở Đại Hà hàm chứa không tán thành, nhưng ông lại không dám nói rõ, bời vì đến hiện tại hai ba con bọn họ vẫn luôn gạt mẹ Sở chuyện này.
Sở Duyệt dựa vào lòng mẹ, căn bản không ngẩng đầu nhìn ba mình.
Ba Sở nhìn bộ dáng con gái như vậy, cũng biết ông có nói cũng vô dụng.
Được Rồi, để con bé làm đi.
Có thêm dị năng khiến con bé yên tâm, cũng không phải không thể, sau này ông chú ý một chút là được.
Mẹ Sở thấy Sở Duyệt đã cầm tay ba Sở, còn nghĩ mình đã thuyết phục được con gái, nhìn về phía ba Sở mím môi cười.
Lúc này ba Sở lại không nhìn thấy mẹ Sở, năng lượng hệ kim không ngừng tiến vào, lúc này ông chỉ cảm thấy cơ thể mình đau đớn khó tả,giống như năng lượng đó đang xâm nhập vào xương cốt vậy.
Lông mày của ông nhíu chặt, trên làn da dần dần hình thành một tầng mồ hôi mỏng.
Loại cảm giác này tuy không dễ chịu, nhưng điều kỳ lạ là thân thể ông cũng không bài xích.
Khó chịu đi qua, cả người lại có cảm giác nhẹ nhàng sảng khoái không nói nên lời, hơi hơi cử động một chút, xương khớp còn phát ra âm thanh rất nhẹ.
Mẹ nhìn thấy bộ dạng này của chồng, liền nhịn không được quan tâm hỏi:
- Chồng, ông làm sao vậy? Ông không thoải mái chỗ nào sao?
- Không khó chịu ở đâu cả, tôi chỉ thấy hơi nóng thôi., ai nha! Không còn sớm, tôi đi ngủ trước!
Sở Đại Hà cười ha hả, buông tay Sở Duyệt ra, xoay người đi vào trong phòng.
Quần áo bên trong đã ướt đẫm mồ hôi, ông phải nhanh chóng thay quần áo không để vợ nhìn thấy.
Mẹ Sở hơi hơi cau mày, nhìn ba Sở chạy như bay vào phòng, cẩu nam nhân này nhất định có chuyện gì gạt bà.
Bà muốn buông Sở Duyệt ra để đuổi theo, nhưng Sở Duyệt lại ghé vào trên người bà giống bạch tuộc, không chịu đứng lên.
Sở Duyệt không muốn gạt mẹ cô, nếu dị năng của ba cô thăng cấp thành công, cô còn muốn giúp mẹ cô thăng cấp a.
Nhưng chuyện lừa gạt mẹ, chắc chắn người phải chịu trách nhiệm là ba cô, hiện tại vẫn nên giúp đỡ ông chút.
Trong căn cứ khá an toàn, người một nhà không cần gác đêm, trễ hơn chút liền trở về phòng ngủ.
Sở Duyệt đợi đến hơn 1 giờ sáng, mới lặng lẽ bò dậy, một mình đi ra ngoài, cô đang định đến bãi đậu xe để thu xe nhà vào không gian, để xe ở đó nào có tiền bằng để trong không gian.
Sáng sớm, trong căn cứ yên tĩnh, bóng dáng Sở Duyệt nhanh như một cơn gió trong đêm tối, chạy về phía bãi đậu xe.
Tới bãi đỗ xe, cô cũng không dừng lại, không giảm tốc độ mà xẹt qua chỗ xe nhà, duỗi tay nhẹ nhàng chạm một cái, xe nhà đã biến mất tại chỗ.
Đồng thời khi chiếc xe nhà biến mất, bóng dáng Sở Duyệt đã nhảy ra cách đó vài mét.
Tuy cô đã dùng tinh thần lực nhìn chung quanh, chung quanh không có người, nhưng căn cứ Cách Kỳ này quá bình thản, ai biết liệu có người nào còn chưa ngủ hay không, nhìn thấy cô qua ô cửa sổ xa xa nào đó, cẩn thận vẫn tốt hơn.
Sở Duyệt thu xe nhà, tính toán trở về ngủ, ngày mai còn phải đi cùng ba cô kiểm tra dị năng thăng cấp một chút.
Lúc đi ngang qua một tòa nhà văn phòng, cô đột ngột dừng lại.
Trong tòa nhà này giống như có thứ gì đó đang gọi cô, loại cảm giác này rất quen thuộc, đó giống như là một phần còn thiếu của cô.