Trùng Sinh Mạt Thế Ngàn Dặm Đường Về (Dịch Full)

Chương 225 - Chương 225 - Tìm Ra Nó

Chương 225 - Tìm ra nó
Chương 225 - Tìm ra nó

Sở duyệt trốn ở góc tường, thả tinh thần lực ra, tìm kiếm trong tòa nhà, nhưng lại không biết mình đang tìm kiếm cái gì.

Trong lòng cô bỗng nhiên có cảm giác vội vàng không thể giải thích được, giống như thể cô đã gấp không chờ nổi khát vọng thứ không biết tên kia.

Rốt cuộc là thứ gì?

Sở duyệt hoàn toàn không có chút manh mối nào.

Tòa nhà này hẳn là văn phòng trung tâm của căn cứ, bên trong có nhiều phòng họp và văn phòng, trong tình huống căn cứ thiếu nhà ở, nơi này cũng chỉ có vài người.

Sở duyệt dùng tinh thần lực cẩn thận tìm kiếm từng phòng.

Có bốn người quân nhân đứng gác ở cửa tầng 1, từng lối cầu thang trong tòa nhà đều có hai người quân nhân đứng gác, có vẻ an ninh rất nghiêm ngặt.

Phòng họp lầu một đã bị đổi thành ký túc xá, ghép những chiếc ghế thành một chiếc giường lớn, một đám người tóc húi cua đang nằm ngủ ở đó..

Bọn họ không ai có chăn, cứ mặc cả quần áo như vậy mà nằm ngủ, giống như bọn họ căn bản không sợ lạnh vậy.

Lầu hai trở lên,trong mỗi văn phòng, dù là phòng lớn hay phòng đơn, người bên trong cũng đều ngủ trên ghế, bộ dáng này có lẽ đã coi văn phòng là nhà mình..

Trong một văn phòng ở lầu 4, có một người đàn ông đầu tóc hoa râm chưa ngủ, ông ta hơi hơi cau mày, trên bàn làm việc chỉ có một cây nến, dựa vào ánh nến mà viết “Xoát xoát xoát” thứ gì đó trên giấy.

Ngoài cửa văn phòng này còn có bốn người quân nhân đang canh gác, xem ra người trong văn phòng này nhất định là một nhân vật lớn.

Sở duyệt đã lục soát hết tòa nhà này, nhưng đều không tìm được thứ cô đang muốn tìm.

Loại cảm giác này thực sự làm người ta phát điên, trong lòng cô có một loại khát vọng mãnh liệt, giống như mèo cào chó cắn, nhưng cô lại không biết mình đang tìm kiếm điều gì.

Cô vốn còn tưởng rằng mình có thể cảm nhận được tiếng gọi của thứ này, mặc dù không biết nó là gì, nhưng một khi nhìn thấy, cô sẽ biết đó chính là thứ cô đang tìm kiếm.

Nhưng cô đã tìm tới tìm lui, nhưng cũng không tìm được thứ phù hợp, cô có chút hoài nghi, liệu thứ này có thực sự tồn tại hay không.

Chẳng lẽ đều là ảo giác của cô sao?

Sở duyệt không muốn tìm kiếm thứ không biết tên gì đó giống như ruồi nhặng không đầu nữa, cô muốn quay người trở về, nhưng bước chân lại không thể động được.

Trong đầu giống như có một giọng nói nhẹ nhàng nói với cô: Tìm được nó, tìm được nó!

Sở duyệt nghiến răng nghiến lợi:

Ta cũng muốn tìm a! Chính phiền ngươi nói cho ta biết thứ tốt mà ngươi đang muốn tìm là gì?

Sở duyệt đã tìm khắp nơi mà không tìm thấy thứ gì?

Không đúng!

Sở duyệt bỗng nhiên sửng sốt, lúc này cô mới phản ứng lại, sao trong đầu cô lại có một giọng nói của con trai.

Ngươi là ai?!

Giây tiếp theo, bóng dáng sở duyệt biến mất ở góc tường, cô xuất hiện trong không gian.

Nhìn quả cầu ánh sáng trên không trung, nhẹ giọng hỏi:

- Là ngươi sao? Là ngươi đang nói chuyện sao?

Nhưng đợi một hồi lâu, cô lại không nghe thấy bất cứ âm thanh gì nữa.!

Sở duyệt có chút tức giận, cái gì? Gì, sao lại im lặng? Rõ ràng không phải hắn vừa nói sao?

- Rốt cuộc có phải ngươi đang nói chuyện hay không? Có phải ngươi muốn tìm thứ gì hay không? Rốt cuộc là muốn tìm thứ gì? Tốt xấu gì ngươi cũng nên chi một tiếng a! Ngươi không nói gì, ta làm sao biết ngươi đang tìm cái gì?

“Chi ——”

Phía sau bỗng nhiên truyền đến một tiếng “Chi”, sở duyệt vui vẻ quay đầu nhìn.

Lại nhìn thấy thân thể tròn trịa của Cổn Cổn không biết từ khi nào đã ngồi ở phía sau cô, thấy cô quay đầu, nó lại “Chi” một tiếng với cô.

Sở duyệt chán nản thở dài, xem ra là cô đã nghĩ quá nhiều, nếu quả cầu ánh sáng chịu để ý tới cô, nó sẽ không chỉ “Chi” một tiếng.

Cổn Cổn ngốc ngốc nhìn sở duyệt, không phải cô muốn nó chi một tiếng sao? Vì sao nó đã chi xong rồi mà cô còn không vui?

Xem ra là do nó sủng hư cô rồi, hiện tại còn dám phát giận với nó.

Hừ! Hôm nay mà không sờ đầu nó vài cái cho tốt, thì nó sẽ không tha thứ cho cô.

Sở duyệt nhìn Cổn Cổn nhét cái đầu to của mình vào lòng bàn tay cô, liền thuận thế hung hăng vuốt lông nó mấy cái, giống như phát tiết, Cổn Cổn thoải mái đến mức hai mắt nheo lại, ngã trên mặt đất, lăn lộn vài vòng rồi mới, lăn vào hồ nước.

Sở duyệt lại nhìn nhìn quả cầu ánh sáng trên bầu trời, bình tĩnh lại.

Có lẽ, không phải hắn không muốn nói chuyện, mà là hắn không thể nói chuyện, nhưng hắn rất khát vọng thứ đồ kia, cho nên đã cố gắng hết sức dùng toàn lực truyền tin tức đó cho cô.

Cô có thể cảm giác được, hắn thật sự rất muốn đồ vật kia, có phải nếu cô giúp hắn tìm được đồ vật kia rồi, hắn có thể rơi từ trên trời xuống hay không?

Mặc kệ, nghĩ cách giúp hắn tìm xem sao!

Sở duyệt ra khỏi không gian, lẳng lặng đứng ở góc tường, nhắm mắt lại, tinh thần lực lần nữa tràn vào tòa nhà.

Những thứ vừa mới tìm kia, đều không phải thứ hắn muốn, nếu có, hắn đã buông tha cho cô.

Vậy có thể thứ này đã bị giấu đi và khóa ở một nơi mà ngay cả tinh thần của cô cũng không dễ dàng phát hiện ra.

Sở duyệt vừa rà quét tòa nhà, vừa thương lượng cùng người thanh niên trong quả cầu ánh sáng ở không gian.

‘Nếu ngươi có thể cảm ứng được thứ này, vậy chờ một chút khi tinh thần lực của ta đảo qua nó, ngươi nhất định phải nhắc nhở ta một chút, bằng không ta không tìm thấy a.’

Sở duyệt không biết người thanh niên kia có nghe thấy mình nói hay không, cô bình tĩnh lại, chậm rãi quét qua trong tòa nhà lần nữa.

Trên lầu 4, người đàn ông ngồi trong căn phòng thắp một ngọn nến, viên sĩ quan đặt cây bút đang viết dở xuống,, mệt mỏi giơ tay nhéo nhéo cánh mũi, cúi đầu đọc lại những gì mình vừa viết, khẽ thở dài.

Không biết những thứ mà viện sĩ Long mang về là chuyện tốt hay là chuyện xấu đối với nhân loại lúc này!

Trong góc văn phòng này có một chiếc tủ vuông lớn, xung quanh tủ là một lớp vải đen làm bằng chất liệu đặc biệt, phía dưới lớp vải đen là một chiếc két sắt bằng thép không gỉ.

Khi tinh thần lực của sở duyệt đảo qua căn phòng này lần nữa, những sợi tinh thần lực trong đầu cô run lên giống như bị ai đó gảy.

Ở chỗ này sao?!

Sở duyệt nhíu mày, ở nơi nào không được, vì sao cố tình lại ở căn phòng có người thức này.

Sở duyệt nhìn kết cấu của tòa nhà, tòa nhà này có năm tầng, là một tòa nhà rất bình thường, ngoài cửa sổ không có lan can, muốn leo vào căn phòng trên lầu bốn khá dễ dàng.

Nhưng nếu cô muốn mang đồ đi mà không để kinh động đến người đàn ông ở lầu 4,, vẫn phải tìm biện pháp khác.

Sở duyệt mím môi, ở trong đầu nảy ra n cái chủ ý, đều bị cô loại bỏ từng cái một, những biện pháp đó hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ gây ra náo loạn lớn trong căn cứ.

Cô cũng nghĩ chờ tới lúc người kia không thể nhịn được nữa và ngủ thiếp đi, nhưng ý định này tan vỡ khi cô nhìn thấy hắn mở thêm một túi thông tin khác..

Xem ra hắn định làm việc suốt đêm.

Nên làm cái gì bây giờ đâu?

Mắt thấy thời gian từng chút trôi qua, sở duyệt cũng có chút nóng nảy, còn tiếp tục như vậy, thì trời sẽ sáng.

Bỗng nhiên, ánh mắt cô sáng lên, xoay người bò dọc theo đường ống thoát nước leo lên tòa nhà.

Bình Luận (0)
Comment