Nếu là dị năng bình thường sẽ không khiến cô có cảm giác vô cùng thân cận, này…… Hẳn là năng lượng thuộc về người thiếu niên trong không gian kia!
Nhưng, vì sao chúng nó lại xuất hiện trong két sắt ở căn phòng này?
Bất quá, hiện tại không phải lúc nghĩ mấy vấn đề này, trong văn phòng này còn có một người khác đang đối diện với chiếc két sắt a.
Phải tốc chiến tốc thắng!
Sở Duyệt điều động dị năng hệ kim, mở một cái lỗ chui vừa một bàn tai trên hai chiếc két sắt, cô vừa định đưa tay vào thì đột nhiên rút tay lại.
Dưới lầu bỗng nhiên có bốn người quân nhân đang đi lên, đi thẳng về phía văn phòng này, nhìn bộ dáng hình như bọn họ đến để đổi ca.
Sở Duyệt không dám đánh giá thấp những người quân nhân này, ai biết trong số bọn họ có nhân tài đặc thù nào hay không?
Cô cong eo trốn dưới gầm bàn phòng họp, nhìn bốn người quân nhân chậm rãi đi tới, quả nhiên là tới thay ca!
Những người quân nhân vươn tay chào, thậm chí không hề kinh động đến người sĩ quan ở trong phòng, bọn họ thập phần lặng im và nghiêm túc.
Không khí này làm Sở Duyệt có chút nghi hoặc, những người quân nhân này đang canh gác cho người sĩ quan đang xem văn thư trong phòng sao?
Những quân nhân đã kết thúc ca làm việc, bước đi chỉnh tề xuống cầu thang, tinh thần lực của Sở Duyệt vẫn luôn đi theo bọn họ, hy vọng bọn họ tan làm, trên đường trở về sẽ thả lỏng nói ra chút tin tức hữu dụng về món đồ kia.
Ai biết bọn họ đều trở về phòng họp dưới lầu một, sau đó tìm một vị trí trống, rồi trực tiếp nằm xuống ngủ thiếp đi.
Từ đầu đến cuối, không nói một chữ.
Sở Duyệt hơi nhíu mày, từ lúc cô ba đầu rà quét đến bây giờ, trong tòa nhà này không có người nào thức mà nói chuyện lấy một câu, cảm giác thật kỳ lạ.
Thấy mọi thứ đã khôi phục yên lặng, Sở Duyệt cũng không chậm trễ nữa, lặng lẽ đi đến bên tường, thò tay xuyên qua lỗ trên tường, đi thẳng vào chiếc két sắt nhỏ.
Ngay khi ngón tay cô sắp chạm vào cái bình, những chiếc bình đó đột nhiên di chuyển về phía tay cô như thể có ý thức, ngay lập tức bị cô thu vào không gian.
Cùng lúc đó, người sĩ quan đang vùi đầu xem tư liệu bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén nhìn về phía chiếc két sắt.
Sở Duyệt vội vàng thu tay lại, khôi phục trạng thái ban đầu của hai chiếc két sắt lớn nhỏ..
Mà người quân nhân kia đã đứng lên, bước chân dài hết cỡ, vài bước đã đi tới bên cạnh chiếc két sắt.
Vừa rồi đột nhiên ông ta cảm thấy có chút không đúng, nhưng không thể nói rõ nguyên nhân cụ thể nên vội vàng chạy tới kiểm tra két sắt.
Thấy két sắt bên trong đều bình thường, ông ta mới chậm rãi quay lại bàn làm việc, ngồi xuống, nhưng không thể tập trung vào thông tin trên bàn nữa mà nhìn bầu trời tối đen bên ngoài, trong lòng có chút lo lắng không thể giải thích được.
Sở Duyệt chờ người sĩ quan kia ngồi trở lại bàn làm việc, mới lại nhẹ nhàng đẩy viên gạch trên tường về vị trí cũ, đặt lá cờ xuống che giấu bức tường.
Đáng tiếc cô không có cách nào khôi phục nguyên dạng của bức tường gạch, bằng không lần hành động này quả thực có thể nói là hoàn mỹ.
Ai! Lại là một ngày hoài niệm dị năng hệ thổ của tề minh.
Cần thận đi theo đường cũ trở lại mặt đất, Sở Duyệt lại giống như một trận gió lướt vài vòng trong căn cứ, rồi vòng trở về nhà.
Trở lại phòng mình, sau khi đóng cửa lại, Sở Duyệt trực tiếp tiến vào không gian.
Cô muốn nhìn thử, thứ trộm được đêm nay có thể mang lại kinh hỉ gì cho cô?
Không nghĩ tới, trong không gian chẳng có thay đổi gì, Sở Duyệt tìm được mấy cái bình kia, bên trong đã trống rỗng.!
Sở Nguyệt cau mày nhìn quả cầu ánh sáng rồi lại nhìn chiếc bình rỗng, cô cho rằng lấy cho hắn thứ hắn cần, thì hắn sẽ bay thấp hơn chút a?
Kết quả, chỉ như vậy?
Bận việc lâu như vậy lại thành vô ích!
Sở Duyệt tiện tay ném chiếc bình rỗng ở trên cỏ, xoay người muốn rời khỏi không gian, bỗng nhiên trong đầu lại nghe được một thanh âm:
Cảm ơn ngươi!