Trùng Sinh Mạt Thế Ngàn Dặm Đường Về (Dịch Full)

Chương 228 - Chương 228 - Đồ Vật Bỗng Nhiên Biến Mất

Chương 228 - Đồ vật bỗng nhiên biến mất
Chương 228 - Đồ vật bỗng nhiên biến mất

Sở Duyệt đột nhiên ngẩng đầu, vui vẻ nhìn quả cầu ánh sáng kia, hỏi:

- Là cậu đang nói chuyện sao? Tới tới tới, lại nói cho chị đây nghe một tiếng.

Nhưng Sở Duyệt chờ đợi thẳng đến khi tươi cười trên mặt dần dần biến mất, cũng không nghe thấy thanh âm kia lần nữa.

Người này đời trước là hoàng đế sao? Tích chữ như vàng vậy!

Sở Duyệt có chút nhụt chí, quay đầu rời khỏi không gian, được rồi, không so đo với hắn, mấu chốt là không thể so đo với hắn được a!

Quả thực quá không công bằng!

7 giờ sáng ngày hôm sau, mẹ Sở đã đi làm, hôm nay là ngày đầu tiên bà chính thức đi làm cho nên bà đi sớm chút.

Trước khi rời đi, mẹ Sở nói với ba Sở nhớ đi nhận nhu yếu phẩm căn cứ phát cho nhà bọn họ tháng này.

Tuy trong không gian của Sở Duyệt có rất nhiều vật tư, cho dù người một nhà bọn họ không nhận vật tự căn cứ phát cũng sẽ không đói bụng, nhưng như vậy sẽ khiến người khác thấy kỳ lạ, sớm hay muộn cũng sẽ làm không gian của Sở Duyệt bị bại lộ.

Ba mẹ Sở đều không muốn để người khác biết không gian bí mật của Sở Duyệt, nếu để một kẻ bụng dạ khó lường biết được chuyện này, đó sẽ là tai họa ngập đầu đối với Sở Duyệt.

Ở vấn đề bảo vệ con gái, hai người luôn có cùng thống nhất quan điểm.

Con gái vĩnh viễn là ưu tiên số một, mọi chuyện khác phải xếp phía sau.

Sở Duyệt ngủ đến khi ba Sở đi nhận vật tư trở về mới rời giường, tối hôm qua ở trong mộng, cô đã kéo thiếu niên trong không gian từ trên bầu trời xuống, hung hăng đấm đánh một trận, giờ tỉnh dậy, tức khắc cảm thấy tâm tình thoải mái hơn rất nhiều.

Ba Sở đi nhận vật tư trở về, chủ yếu là bánh quy bánh mì, mì ăn liền bánh nén, linh tinh, đầy mấy túi lớn.

- Hiện tại căn cứ cắt nước, có gạo cũng không làm được cơm, nên bọn họ đưa cho chúng ta những thứ này trước, nói là chờ sau này có điều kiện sẽ cấp bổ sung những thứ khác.

Ba Sở vừa xử lý đám đồ ăn, vừa nói với Sở Duyệt mới rời giường:

- Con đi rửa mặt trước đi, sau đó uống một rồi bát cháo ngũ sắc mà ba nấu kia đi, là cái bát dùng một lần màu vàng đó, con nhớ không?

Sở Duyệt gật gật đầu, rồi đi đến phòng vệ sinh đánh răng, tạm thời ngưng rửa mặt trước, nếu không mặt cô sẽ quá sạch sẽ, quá nổi bật giữa đám đông dơ hề hề xung quanh.

Ba Sở ở bên ngoài còn đang nói chuyện mình nhìn thấy cho Sở Duyệt nghe:

- Duyệt duyệt, con không biết đâu, hôm nay ở tòa nhà công vụ trung tâm của căn cứ nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, lúc ba đi nhận vật tư ở cạnh đó, nhìn thấy rất nhiều quân nhân bao vây tòa nhà, nhìn bộ dáng có vẻ nghiêm trọng, nhưng không biết đã xảy ra chuyện gì.

- Cái gì?

Động tác đánh răng của Sở Duyệt ngừng lại, chẳng lẽ bọn họ đã phát hiện đồ vật bị mất nên mới có phản ứng như vậy.

Đêm qua sau khi trở về, Sở Duyệt đã có một loại suy đoán, cô nghi ngờ đám người quân nhân canh gác bên ngoài cửa phòng, bao gồm cả người sĩ quan thức suốt đêm làm việc trong văn phòng kia, thực ra là đang canh giữ đồ trong két sắt.

Mà món đồ đó cô đã cầm đi, cho nên bây giờ trong tòa nhà đó có chút hỗn loạn.

Sở Duyệt nghĩ đến đây, vừa đánh răng vừa thả tinh thần về phía tòa nhà công vụ kia.

Nhìn bên ngoài thật sự không nhìn ra tòa nhà này có cái gì đặc biệt, ngoại trừ có thêm mấy người quân nhân ra, cũng không có gì khác lúc thường.

Trong phòng họp trên lầu 4 mà Sở Duyệt đã bò vào tối hôm qua, lúc này đã chật kín người, ngồi ở giữa không ai khác chính là viện sĩ Long.

- Căn cứ trưởng, đừng gấp, ông nghĩ lại thử xem, thật sự không có gì đáng nghi sao?

Lúc này viện sĩ Long đang phân tích tình hình với người sĩ quan ngồi trong văn phòng tối qua, hóa ra ông ta là căn cứ trưởng của căn cứ Cách Kỳ này.

Căn cứ trưởng tên là Diệp Bang Quốc, ông ta thức trắng cả đêm, đôi mắt đã đỏ bừng, lần nữa nói với viện sĩ long:

- Tôi chắc chắn đêm qua chỉ có mình tôi ở trong phòng này. Không có ai khác đến đây ngoại trừ tôi!

Căn cứ trưởng Diệp cũng rất buồn bực, căn cứ Cách Kỳ này của hắn chỉ là một căn cứ nhỏ của chính phủ, thậm chí còn không thể so sánh với căn cứ Trường Hưng phía bên kia sông..

Khi căn cứ Cách Kỳ vừa mới thành lập khi, người sống sót đếu căn cứ đều có chút bản lĩnh, cho dù bọn họ được đưa tới đây rồi, như sau khi nghe được tin tức nói đến căn cứ Trường Hưng, đều muốn chạy tới đó.

Nhưng Diệp Bang Quốc cảm thấy đây ngược lại là chuyện tốt đối với căn cứ Cách Kỳ, người rời đi về cơ bản đều là người có tâm tư, còn người ở lại thì thành thật hơn, dễ quản lý hơn.

Mấy ngày nay, căn cứ cũng coi như đi vào quỹ đạo, cho dù nguồn nước bị cắt, trong căn cứ cũng không có ai hành vi quá khích.

Nhưng vào chiều hôm qua, sự yên bình của căn cứ đã hoàn toàn bị phá vỡ khi chiếc trực thăng của Viện sĩ Long và người của ông hạ cánh xuống đường băng.

Những thứ mà Viện sĩ Long mang đến, được cho là có thể giúp người bình thường thức tỉnh dị năng, vốn dĩ ông ta muốn trực tiếp đưa họ về căn cứ thủ đô.

Tuy nhiên, vì trận mưa lớn kia mà căn cứ thủ đô bị tổn thất nghiêm trọng, hiện tại vẫn còn chìm trong lũ lụt, vì sự an toàn của những thứ này, tạm thời quyết định để đám người Long viện sĩ đến căn cứ Cách Kỳ.

Mà căn cứ Cách Kỳ bị lựa chọn, nguyên nhân quan trọng nhất, là bởi vì căn cứ Cách Kỳ nằm ngay bên cạnh căn cứ Trường Hưng, nơi có trang thiết bị nghiên cứu hoàn thiện nhất.

Trong cuộc họp chiều hôm qua, Long thiếu ở Căn cứ Trường Hưng cũng được mời đến đây, chỉ để đạt được thỏa thuận cùng nghiên cứu những thứ này với căn cứ Trường Hưng.

Cuộc họp khá thành công, căn cứ Trường Hưng cũng nguyện ý hợp tác cùng phía chính phủ, chờ hôm nay ký kết hiệp nghị, căn cứ trưởng Diệp liền có thể giao viện sĩ Long và những mẫu năng lượng đó cho căn cứ Trường Hưng, căn cứ Cách Kỳ·chỉ cần hỗ trợ một số thích hợp là được.

Tối hôm qua, ở tòa nhà công vụ trung tâm, mỗi cầu thang đều có người canh gác, bên ngoài cũng có người tuần tra, còn có bốn người đứng canh bên ngoài cửa phòng của ông.

Hơn nữa cả đêm ông không ngủ, ở trong phòng làm việc canh giữ két sắt một bước không rời, vì sao đồ bên trong lại không cánh mà bay?

Này quả thực không thể tưởng tượng được!

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thứ đó được đặt vào bên trong, ông ta chắc chắn sẽ nghi ngờ những thứ này là do nhóm người kia đặc biệt thiết kế để đánh lừa ông ta.

- Căn cứ trưởng Diệp, tôi tin ông tuyệt đối không tự tiện trộm, dù sao thì mọi người đều biết thứ này có rủi ro. Trước khi có kết quả nghiên cứu ra, thì không có ai dám thử, phải không?

Một người đàn ông ngồi ở phía dưới bên trái của viện long bỗng nhiên mở miệng nói với căn cứ trưởng diệp.

Căn cứ trưởng Diệp sao lại không nghe ra đối phương đang âm dương quái khí với mình, ông ta “cạch” một tiếng, đứng dậy, lớn tiếng nói với người đàn ông kia:

- Diệp Bang Quốc dám lấy danh nghĩa đảng giai cấp vô sản của tôi bảo đảm, tối hôm qua tôi tuyệt đối chưa từng rời khỏi phòng, cũng tuyệt đối không có chạm vào đồ vật kia!

Bình Luận (0)
Comment