Trùng Sinh Mạt Thế Ngàn Dặm Đường Về (Dịch Full)

Chương 229 - Chương 229 - Dấu Vết Để Lại

Chương 229 - Dấu vết để lại
Chương 229 - Dấu vết để lại

Người đàn ông hơi hơi mỉm cười, nhàn nhạt nói:

- Căn cứ trưởng Diệp, hà tất phải kích động như vậy? Chúng tôi cũng không nói là ông lấy, đúng không? Ông kích động như vậy ngược lại giống như có chút chột dạ a.

Những lời Diệp bang quốc vừa nói là lời thề mạnh nhất của ông ta, nhưng rõ ràng là người đàn ông kia cũng không tin tưởng.

Ông ta cũng không để ý tới người đàn ông âm dương quái khí kia nữa, quay đầu nhìn viện sĩ Long nói:

- Viện sĩ Long, xin ngài yên tâm, nếu đồ bị mất trong tay tôi, thì đó chính là trách nhiệm của tôi, tôi nhất định sẽ tìm đồ về cho ngài.

- Được rồi, Căn cứ trưởng Diệp, tôi tin ông! Vậy vất vả cho ông rồi!

Viện sĩ Long nhìn Căn cứ trưởng Diệp gật gật đầu nói, ông tuyệt đối tin tưởng cách làm người của ông ta.

Nhưng nếu hôm qua Căn cứ trưởng Diệp thức cả đêm, trong mắt nổi lên tia máu, mà hôm qua còn có lính gác bên ngoài, 2 giờ đổi ca một lần, nếu không có gì ngoài ý muốn, thì vì sao thứ đó lại biến mất?

Viện sĩ Long cũng có chút bất đắc dĩ, ông trải qua trăm cay ngàn đắng mới tới được căn cứ thực nghiệm ở ngọn núi kia để mang được thứ này về, bọn họ cũng nhìn thấy nó ở căn cứ, thứ này đúng là có thể khiến người ta thức tỉnh dị năng.

Nhưng tiếc nuối chính là người cung cấp vật mẫu đã bị đánh cắp nên căn cứ thực nghiệm không thể lấy ra hàng mẫu cung cấp cho toàn bộ quân nhân, khiến tất cả bọn họ thức tỉnh dị năng.

Cho nên bọn họ mới hàng mẫu này về, muốn nghiên cứu ra nguyên lý của nó, sau đó phục chế lại.

Không nghĩ tới, thứ này vừa tới căn cứ Cách Kỳ, qua một đêm đã không cánh mà bay.

- Căn cứ trưởng Diệp muốn tìm thứ gì đó, đương nhiên là có thể tìm được, đúng không?

Người đàn ông âm dương quái khí kia lại cười nhạo một tiếng, ánh mắt nhìn Căn cứ trưởng Diệp như có thâm ý khác.

- Ông đừng quá mức! Tuy chúng tôi đã quyết định muốn hợp tác, nhưng hiện tại còn chưa có ký kết hiệp nghị đâu! Các người không có tư cách tới chỉ trích chúng tôi.

Một người đàn ông phía sau căn cứ trưởng Diệp đứng ra, nói với người đàn ông âm dương quái khí kia.

- Hôm qua là các người một hai phải mời chúng tôi tới đây, ba hoa chích choè nói cái gì mà muốn hợp tác, hôm nay chúng tôi mang theo thành ý tới đây, các người lại nói đồ vật bị mất, như thế nào? Coi chúng tôi như khỉ mà chơi vui vẻ sao?

Người đàn ông ‘bộp’ một tiếng, đứng dậy chỉ vào người đứng sau chỉ huy căn cứ, mà hét lên.

- Tam ca!

Long thiếu đứng bên cạnh cửa sổ, liếc nhìn người đàn ông vừa hét, bình đạm nói.

Cổ họng của người đàn ông kia đột nhiên giống như bị nghẹn, lúc này mới dừng miệng, nhưng vẫn không phục mà ngồi xuống, mắt trợn trắng.

Long thiếu quay đầu nhìn căn cứ trưởng Diệp, chỉ vào phía bên ngoài cửa sổ, hỏi:

- Căn cứ trưởng Diệp, phiền ông tới xem một chút, những cái chấm này có giống dấu chân không?

Căn cứ trưởng Diệp vội vàng bước đến bên cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài, thì thấy trên bức tường quả thực có vài dấu vết bụi bặm cọ xát, nhưng không nhiều, nếu không nhìn kỹ, căn bản là không nhìn ra.

Nhưng khoảng cách giữa những điểm này ít nhất cũng phải một hai mét, không biết làm sao Long thiếu nhìn ra là dấu chân người, ai có thể làm ra hiệu ứng như vậy trên bức tường ngoài nhẵn nhụi?

Kia quả thực giống như bay lên vậy?

- Này không giống dấu vết con người để lại, ai có thể trèo tường đặt đến mức độ này?

Căn cứ trưởng Diệp có chút hoài nghi.

- Trước kia có lẽ là không được, nhưng hiện tại thì khó nói, lúc này xuất hiện nhiều dị năng giả như vậy, trong đó có một số người thực lực không tồi, chúng ta không làm được cũng chưa chắc bọn họ không làm được.

Giọng nói của Long thiếu rất bình tĩnh, như thể những chuyện này chẳng liên quan gì đến hắn vậy.

Nhưng trong lòng hắn vẫn muốn tìm ra thứ đó, hắn cũng hy vọng bản thân có thể thức tỉnh một dị năng, miễn cho việc giống như hiện tại, ra cửa còn phải mang mười mấy vệ sĩ, phiền toái muốn chết.

Hắn chậm rãi tính toán suy đoán quy luật dấu chân, cuối cùng phát hiện ra nó thế nhưng lại tiến vào phòng họp nơi bọn họ đang đứng này..

Ánh mắt Long thiếu lập tức trở nên sắc bén, quay đầu nhìn nhìn bức tường ngăn cách giữa phòng họp và văn phòng của căn cứ trưởng, nhớ lại vị trí đặt két sắt trong văn phòng, hắn nhanh chóng đi về phía bức tường.

Ở đó có lá cờ đỏ để trang trí, Long thiếu duỗi tay vén lá cờ ra, mặt tường có một viên gạch đã bị cạy cứ vậy mà xuất hiện trước mắt mọi người.

Căn cứ trưởng Diệp trợn tròn hai mắt, tiến lên phía trước vài bước, duỗi tay rút viên gạch ra khỏi mặt tường.

Viên gạch vừa bị moi ra, lập tức lộ ra két sắt bên kia.

Két sắt vẫn được bọc bằng vải đen, căn cứ trưởng Diệp thò tay vào trong lỗ, nhấc tấm vải đen lên, các cạnh két sắt bằng thép không rỉ vẫn bóng loáng như mới, không có một chút dấu vết nào!

Trong phòng họp, mọi người nhìn thấy cái lỗ trên tường, đều chấn king vội vàng đi tới, chỉ thấy Căn cứ trưởng Diệp cùng Long thiếu liếc mắt nhìn nhau, trăm miệng một lời nói:

- Dị năng hệ kim!

- Không, không chủ là dị năng hệ kim, nếu muốn yên lặng không tiếng động tạo ra một lỗ trên tường, còn cần dị năng hệ thổ!

Long thiếu chỉ viên gạch trong tay căn cứ trưởng Diệp.

- Cư nhiên lại xuống tay từ nơi này.

Căn cứ trưởng Diệp siết chặt nắm tay, một quyền đánh lên vách tường.

Tên trộm này cư nhiên không tiếng động ăn trộm đồ ngay dưới mí mắt ông ta, quả thực quá kiêu ngạo!

Lúc này Sở Duyệt cũng nhéo nhéo nắm tay, cái tên Long thiếu này, vì sao chỗ nào cũng thấy có hắn, dấu vết bụi bặm nhỏ xíu như vậy, người bình thường sao có thể nghĩ tới đó là dấu chân đi lên!

Bất quá không biết căn cứ trưởng sẽ điều tra chuyện này như thế nào, Sở Duyệt quyết định theo dõi bọn họ một chút, nghĩ đối sách, miễn cho đến lúc đó không cẩn thận bị người cấp điều tra ra.

Ai biết đám kia người lại tan ra, Long thiếu dẫn người trở về căn cứ trường hưng, viện sĩ Long cũng được đưa về ký túc xá nghỉ ngơi đi.

Căn cứ trưởng Diệp cũng không nói điều tra như thế, đã dẫn người đi xử lý chuyện khác của căn cứ.

Sở Duyệt nhíu nhíu mày, để chừa một tia tinh thần lực lặng lẽ nhìn thử, không tính toán toàn lực theo dõi nữa.

Ba Sở chuẩn bị ra cửa báo danh tham gia đội ngũ dị năng giả, cô vội vàng đuổi kịp.

Sở Đại Hà vốn dĩ không muốn dẫn Sở Duyệt cùng đi, vạn nhất cô tâm huyết dâng trào cũng muốn đi tham gia thì làm sao bây giờ?

Ông cùng vợ là người lớn, đương nhiên sẽ gánh vác trách nhiệm của chính mình, nhưng duyệt duyệt còn chưa thành niên, hiện tại ba mẹ đều có công việc, nào cần cô ra bên ngoài liều mạng.

Nhưng ông làm sao chịu nổ Sở Duyệt lì lợm nũng nịu, Sở Duyệt ôm cánh tay ông lắc hai cái thì ông đã bại trận, bị con gái lôi kéo đi tới nơi báo danh đội ngũ dị năng giả.

Chỗ cửa báo danh dị năng giả không có nhiều người, đại đa số dị năng giả không muốn hàng động cùng quân đội.

Bọn họ muốn tự thành lập đội ngũ rồi nhận nhiệm vụ của căn cứ, như vậy chẳng những có điểm tích phân, còn có thể giữ lại cho bản thân một phần hàng lậu.

Sở Đại Hà đi đến cửa sổ báo danh, nhân viên công tác đưa cho ông một tờ giấy, để ông điền thông tin cơ bản của mình.

Sở Đại Hà điền xong liền trả lại, nhân viên công tác nhận đơn, nhìn thử,, lông mày hơi nhíu một chút.

Là một dị năng hệ kim.

Nhưng nhân viên công tác kia không nói gì, tìm hiểu thêm một chút tình huống cơ bản của ba Sở, sau khi biết được Sở Đại Hà là một quân nhân xuất ngũ, có vẻ càng thêm nhiệt tình.

Sở Đại Hà đổi thẻ chứng minh thân phận, cho dù đăng ký thành công, sau đó cũng phải đến đội ngũ để báo cáo.

Sở Duyệt đưa mắt nhìn ba Sở đi vào dãy nhà phía sau, liền nhẹ nhàng thở ra.

Kỳ thật trong nháy mắt cô đã có suy nghĩ muốn đi theo ba Sở vào báo danh, nhưng vẫn nhịn xuống.

Nếu cô đi theo đội ngũ này, vậy đồng nghĩa với việc cô sẽ có rất nhiều đồng đội không quen biết, sẽ bị quy củ của đội ngũ hạn chế, như vậy cô sẽ rất bị động.

Cô vẫn thích đi ra ngoài một mình!

Bình Luận (0)
Comment