Trong giếng thang máy, có hai buồng thang máy, một cái ngừng ở lầu 4, một cái ngừng ở lầu 5.
Mọi người leo lên đến lầu 5, đến chỗ không có buồng thang máy, áp tai vào cửa ngoài của thang máy, nhẹ nhàng cạy ra từng chút một tạo thành một khe hở, lén lút quan sát tình huống bên ngoài.
Bên ngoài thang máy lầu năm, có mười mấy nhân viên nghiên cứu mặc áo choàng đen đang ẩn náu ở nơi đó, bọn họ đều đeo mặt nạ phòng độc, thứ cầm trong tay không phải kim tiêm gây mê hay súng năng lượng, mà là một món đồ giống như súng phóng hỏa tiễn.
Từ hành lang đến cửa mật mã ở lầu 5, đặt chi chít những quả thuốc nổ gây mê nhỏ, chỉ cần có người đi ngang qua và chạm vào đạn gây mê, nó liền nhảy dựng lên và phát nổ ngay lập tức.
Nhìn thấy nó nhỏ nhưng tác dụng gây mê lại rất mạnh, nếu có hai viên đạn gây mê đồng thời nổ mạnh, lượng thuốc đó đủ gây mê một con voi.
Lúc này bên ngoài hành lang có ít nhất hai mươi đầu đạn gây mê, nếu người nào đó không nghe lời khuyên, đi lại lung tung, rất có thể sẽ hít phải thuốc mê, bất tỉnh nhân sự.
Tuy bọn họ nghe nói nơi này có dị năng giả không gian, nếu cứ vậy mà giết chết bọn họ thì quá đáng tiếc.
Nhưng nhóm người bỗng nhiên xuất hiện này đã giết chết hơn phân nửa nhân số của căn cứ, đám người mấy tầng lầu phía trên đã bị giết đến thảm không nỡ nhìn!
Loại người này quá nguy hiểm, cho dù bắt được cũng không dễ khống chế, để hắn ăn một chút đau khổ cũng tốt.
Cũng không biết giám đốc Nhậm cùng giáo sư Vu đi đâu, cũng không liên lạc được, lúc này trong căn cứ không có người dẫn đầu.
Nhân viên bảo vệ phía trên mặt đất cũng chậm chạp không xuống chi viện, mà cái tên Hàn Định kia, ngày thường đi cứ loanh quanh, hiện tại xảy ra chuyện, cũng không biết hắn ta lại chạy đi đâu.
Lúc này bọn họ thật sự không còn cách nào, cho dù là dị năng giả không gian siêu mạnh, bọn họ cũng không dám nương tay, phải nghĩ cách giữ căn cứ mới là quan trọng nhất.
Chỉ là bọn hắn đã đợi hơn nửa ngày, cánh cửa kia vẫn không có dấu hiệu mở ra.
- Trợ lý Tô, cô nghĩ liệu có phải bọn họ đã nhận ra điều gì hay không, tại sao lâu như vậy mà không thấy họ đi ra?
Trong đám người có một người đàn ông vóc dáng cao lớn đột nhiên hỏi một nữ nhân viên nghiên cứu.
Trợ lý Tô quay đầu nhìn người đàn ông có vóc dáng cao kia, nhàn nhạt nói:
- Bọn họ không vội, thì cậu gấp cái gì? Bọn họ càng kéo dài thời gian, đối với chúng ta lại càng có lợi, chờ liên lạc được với giám đốc Nhậm và giáo sư Vu, chi viện từ phía trên mặt đất cũng tới rồi, nói không chừng chúng ta có thể bắt dị năng giả không gian kia a.
Người đàn ông vóc dáng cao lớn gật gật đầu, sờ sờ bụng, lại nhẹ giọng nói thầm:
- Hiện tại đã hơn năm giờ rồi, chi viện của đám người bảo vệ chưa tới thì không nói, tại sao ngay cả đồ ăn cũng chưa giao? Chúng ta vẫn phải chịu đói canh ở chỗ này, Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chúng ta cũng không phải bảo vệ.
- Đúng vậy! Thí nghiệm trong tay tôi còn chưa quá một nửa, đám người kia ở bên trong có đồ ăn có đồ uống đương nhiên không vội, nếu bọn họ luôn ở bên trong không ra, chẳng lẽ chúng ta vẫn phải đợi ở đây suốt sao?
Một người khác cũng phụ họa nói theo người đàn ông có vóc dáng cao, những người khác cũng bắt đầu oán giận theo.
……
- Đủ rồi!
Trợ lý Tô nghe thấy những lời oán hận trong đám người, liền trầm giọng quát.
- Các người đừng quên, lý do gia nhập căn cứ của mình là gì! Là do gần đây sống quá nhàn nhã, tự coi mình trở thành đám người tầm thường vô vị bên ngoài phải không? Vì lợi ích của căn cứ, thì cho dù phải ở chỗ này canh mấy ngày mấy đêm thì đã sao?
Trợ lý Tô nói xong, thấy mọi người đều không nói chuyện nữa, mới chậm rãi nói:
- Huống chi nơi này còn có một dị năng giả không gian. Nếu chúng ta có thể bắt được hắn, thì ngày các người có siêu năng lực cũng sắp đến gần!
- Nói đến dị năng, trợ lý Tô, tôi nghe nói bên ngoài đã có rất nhiều người đột nhiên thức tỉnh dị năng, có lẽ hiện tại không phải chỉ có thông qua dị năng giả không gian mới làm chúng ta có được dị năng.
Trợ lý Tô trừng mắt liếc nhìn tên nhân viên nghiên cứu có vóc dáng cao lớn kia một cái, không để ý đến hắn ta nữa, quay đầu nghiêm túc nhìn hành lang, giống như giây phút tiếp theo sẽ có người từ bên trong đi ra.
Người đàn ông vóc dáng cao lớn cũng không để ý, hắn ta là người đã đến căn cứ từ rất lâu rồi.
Những người thức tỉnh siêu năng lực sau khi sử dụng dịch dị năng đều lần lượt biến đổi, bị giáo thụ Từ ngâm vào vại nước thuốc, chỉ có một số ít người ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Nhưng ánh mắt mọi người đều chỉ nhìn chằm chằm những người thành công, còn những người thất bại dường như đã bị bọn họ lựa chọn xem nhẹ.
Kỳ thật người đàn ông vóc dáng cao lớn kia biết rõ tất cả mọi thứ hơn ai hết, cho dù có lấy được dị năng từ chỗ dị năng giả không gian, cũng sẽ không an toàn!
Từ khi hắn biết rằng trên thế giới này có sự tồn tại của siêu năng lực tự nhiên, sở hữu siêu năng lực chính là mục tiêu bọn họ theo đuổi cả đời.
Bọn họ tin tưởng, sớm muộn gì cũng có một ngày, bọn họ sẽ nghiên cứu ra một nguồn năng lượng khổng lồ vượt qua cả vũ khí hạt nhân trên thế giới, đến lúc đó, toàn bộ thế giới đều sẽ phải phủ phục ở dưới chân bọn họ!
Toàn nhân loại đều có thể thông qua thành quả nghiên cứu của bọn họ để có được tiến hóa, đi vào thế giới thần thoại mới!
Nhưng con đường này có chút gập ghềnh, mặc dù bọn họ giống như đã tìm được phương phá, nhưng lại không có cách nào tiến thêm một bước
Đột nhiên thế giới bên ngoài trở nên hỗn loạn, rất nhiều nhân viên nghiên cứu, bao gồm cả người đàn ông cao lớn này, tựa hồ đã tìm ra một hướng đi mới trong sự hỗn loạn này.
Vì thế bọn họ muốn thông qua phương pháp mới để có được dị năng, nhưng giám đốc Nhậm cùng các giáo sư lại phản đối bọn họ làm như vậy, còn đè ép bọn họ xuống.
Nhưng làm sao có thể áp được loại chuyện này? Từ sau khi Giang Nghệ rời đi, càng ngày càng có nhiều người bắt đầu ngo ngoe rục rịch, lòng người ở căn cứ thực nghiệm đã bắt đầu dao động.
Khe hở trên cửa ngoài của giếng thang máy dần dần được mở rộng ra, mọi người trong giếng thang máy đều nín thở, không dám thở mạnh, chỉ sợ đám quạ đen kia quay đầu nhìn về phía bên này.
Đám nhân viên nghiên cứu này được trang bị tận răng, trên người không có một chút khe hở nào, chắc chắn đám người Sở Duyệt đang trong giếng thang máy cũng không thể đánh lén bọn họ được.
Nguyên nhân chính là vì chiếc áo choàng đen này quá rắn chắn, mềm dẻo đến mức không thể tưởng tượng, đến mức Sở Duyệt dùng dao cắt nó cũng không thể cắt được.
Không ai dám bảo đảm thứ này có thể chống đạn hay không, nhưng hơn phân nửa là có.
Bọn họ cũng không thể tùy tiện lao ra ngoài, thứ đồ trông giống ống phóng hỏa tiễn mà đám người kia trong tay, chắc chắn không phải cầm chơi, có thể lấy ra trong lúc này, uy lực khẳng định không nhỏ, thà không biết tác dụng của nó còn hơn.
Khi khe hở ở cửa ngoài rộng bằng ba ngón tay, Sở Duyệt cởi áo choàng đen trên người treo lên vách tường của giếng thang máy, đồng thời lưỡi dao gió xoay tròn vọt tới lối vào hành lang, cắt qua tường tạo ra một tiếng động chói tai.
Tất cả nhân viên nghiên cứu bên ngoài thang máy lập tức lấy lại tinh thần và nhìn về phía hành lang, nhưng cánh cửa ở đó không hề mở ra, chỉ có một vết xước trên tường.
Lợi dụng khoảng thời gian ngắn ngủi này, Giang Thành cùng nghiêm khắc mỗi người một bên dùng đòn bẩy vặn bung cửa ngoài thang máy ra, mọi người nhanh chóng leo ra ngoài, lặng lẽ tiếp cận đám người nghiên cứu viên ở bên ngoài thang máy.