Trùng Sinh Mạt Thế Ngàn Dặm Đường Về (Dịch Full)

Chương 290 - Chương 290 - Bọn Họ Tới

Chương 290 - Bọn họ tới
Chương 290 - Bọn họ tới

Sở Duyệt quay đầu liền thấy mọi người đều đang đeo mặt nạ bảo hộ, thu dọn thi thể trên mặt đất, chỉ có Vương Vĩ không nhúc nhích, vội tức giận thúc giục hắn.

Giang Thành đứng bên cạnh liếc mắt nhìn Vương Vĩ một cái, tiện tay kéo hắn đi, tới chỗ một đội viên khác cùng cởi áo đen trên người thi thể ra.

Không ai biết những quả bóng nhỏ ở hành lang có tác dụng gì.

Sở Duyệt lấy một thiết bị đeo trên cổ tay của một nhân viên nghiên cứu, thử thăm dò ném tới chỗ quả bóng nhỏ ở phía xa nhất.

Chỉ thấy nó bỗng nhiên nhảy dựng lên khỏi mặt đất, nổ “bụp” một tiếng giữa không trung, trong nháy mắt có một khối khí màu trắng đục tràn ngập hành lang.

Loại khí này có màu trắng ngà, đám người Giang Thành nhìn qua đã thấy rất quen mắt, này không phải là thứ mà đám người phía trên mặt đất dùng để đánh ngất bọn họ sao?

Cho nên một đám đầy đất này, đều là thuốc mê?

Đám người Giang Thành có chút thất vọng, bọn họ còn nghĩ là bom gì đó a?

Bọn họ vẫn thích đao thật kiếm thật, loại người chỉ biết dùng thuốc mê, có đánh cũng không dễ chịu.

Cũng may lúc này mọi người đều mang mặt nạ bảo hộ, không sợ thuốc mê, bất quá cái này làm Sở Duyệt nảy ra một ý tưởng đào hố rất hay.

Thi thể của đám người nhân viên nghiên cứu đã bị lột bỏ chiếc áo choàng đen, để lộ ra bộ quần áo bảo hộ bên trong.

Ban đầu, bọn họ định cởi những chiếc áo choàng đen trên người thi thể ra và ném nó vào giếng thang máy, nhưng lúc này Sở Duyệt lại nảy ra một ý tưởng mới.

Sở Duyệt quay đầu thương lượng với đám người Giang Thành một chút, mọi người đều cảm thấy chủ ý này của cô không tồi, liền tùy ý sắp xếp theo kế hoạch của cô.

Bọn họ cẩn thận khiêng thi thể vào hành lang, bày ra một bộ giống như té xỉu, chờ đám người chi viện phía trên đi xuống, liền dùng những người này làm mồi dụ, câu bọn họ.

Giang Thành không cho Sở Duyệt đi khiêng thi thể, Sở Duyệt chỉ có thể đứng ở một bên nhìn chỉ huy.

Nhìn thấy mấy cái “Ống phóng hỏa tiễn” treo trên thi thể, Sở Duyệt nghĩ nghĩ, sau đó cầm trên tay, nghiên cứu công dụng của nó.

Thứ này có lẽ không phải dùng để gây tê, cũng không giống thiết bị sử dụng điện, không biết dùng như thế nào.

Sở Duyệt muốn tìm một nơi để thử, kết quả nhìn một vòng bốn phía xung quanh, cũng không tìm được nơi thích hợp .

Đám người Giang Thành đã dọn các loại tư thế cho thi thể xong, để Sở Duyệt đi tới mở cửa mật mã ở lầu 5, bọn họ muốn tạo ra khung cảnh giống như nhóm người này vừa mở cửa ra đã bị đạn gây mê ở hành lang đánh ngất.

Sở Duyệt đi qua mở cửa mật mã, nhìn nhìn bên trong, giơ cái nhìn giống “Ống phóng hỏa tiễn”kia lên, nhắm về phía bức tường pha lê bên trong, rồi bóp cò.

“Phanh” một tiếng, một quả cầu ánh sáng màu trắng bay từ trong ống phóng hỏa tiễn ra ngoài, nháy mắt đã đục thủng một lỗ trên bức tường pha lê rắn chắc kia, hơn nữa thế bay không hề giảm, liên tục đánh sập hai kệ để bình thủy tinh cố định, mới dần dần biến mất.

Sở Duyệt vui vẻ, thứ này dùng còn tốt hơn súng, nhìn lực sát thương này, cho dù bọn họ đang mặc áo choàng đen thùi lùi này đi nữa, đoán chừng cũng không thể chống đỡ được.

Không cần phải nói, căn cứ thực nghiệm này vẫn có thứ tốt, nếu không phải bọn họ quá chấp nhất với nghiên cứu thân thể con người, thay vào đó sử dụng những vũ khí này và những loại vải làm từ khoáng thạch đó để đàm phán hợp tác với phía chính phủ, chắc chắn sẽ kiếm được khoản khổng lồ.

Ở mạt thế, có một căn cứ được trang bị đầy đủ phương tiện như vậy, lại được đến chính phủ che chở, cuộc đời nhỏ bé sẽ dễ chịu biết bao a.

Đám người Giang Thành cùng Nghiêm Khắc đứng ở cửa đã nhìn thấy phát súng vừa rồi của Sở Duyệt, cúi đầu nhìn “Ống phóng hỏa tiễn” trong tay mình, đôi mắt lập tức phát sáng, cuối cùng cũng nhặt được cái vũ khí có lực sát thương mạnh chút..

Có thứ này, vậy thì kế hoạch vừa rồi của bọn họ lại có điều chỉnh mới.

Mọi người bố trí hiện trường xong, cẩn thận đi ra khỏi hành lang, lần nữa lui về trong giếng thang máy.

Đám người trên mặt đất được trang bị kín mít, có khi còn kỹ hơn đám người trong lòng đất, mặc áo choàng đen đeo mặt nạ bảo hộ, thậm chí có người còn chơi hệ thoắt ẩn thoắt hiện, rõ ràng vừa nhìn thấy nơi này không có ai, nhưng đột nhiên lại có người xuất hiện.

Cho nên, vũ khí bình thường không có tác dụng lớn với bọn họ.

Ban đầu bọn họ tính thiết kế đám người trợ lý Tô ngụy trang thành mình, để đánh lừa đám người phía trên khi đi đến hành lang, bọn họ trốn trong giếng thang máy, dùng súng bắn xuyên qua mặt nạ bảo hộ của bọn chúng, đồng thời làm nổ tất cả đạn gây mê, khiến bọn chúng hôn mê đến chết!

Nhưng như vậy có chút nguy hiểm, chỉ sợ bọn họ còn chưa kịp bắn phá hết số mặt nạ bảo hộ, đã bị bọn chúng phát hiện ra nơi ẩn náu trước.

Tuy bọn họ đã làm chuẩn bị đầy đủ, nhưng vạn nhất có chuyện ngoài ý muốn xảy ra thì sao?

Giờ bọn họ đã lấy được vũ khí có lực sát thương lớn này, không cần lo lắng những chuyện đó nữa, trực tiếp bắn một phát đạn qua, cái gì mà mặt nạ bảo hộ, cái gì mà đạn gây mê đều giải quyết được hết, có lẽ còn có thể thuận tiện mang đi vài người.

Mọi việc đã chuẩn bị sẵn sàng, đám người Sở Duyệt liền trốn trong giếng thang máy chờ đám người chi viện phía trên xuất hiện.

Qua hồi lâu, thang máy ngừng ở lầu này mới bắt đầu có động tĩnh, đi lên phía trên.

Mọi người đều nín thở ngưng khí, chờ thang máy phía trên đi xuống.

Sở Duyệt nhìn buồng thanh máy đi lên cùng dây cáp phía trên, đột có ý tưởng: Nếu cô trực tiếp cắt đứt dây cáp, có phải trực tiếp thu hoạch được đám người trong thang máy hay không.

Nhưng cô nhanh chóng gạt bỏ ý định đó, buồng thang máy trên đầu bọn họ đã bị dừng, không ai trong số bọn họ có thể sửa được..

Nếu chẳng may làm hỏng luôn thang máy bên kia, thì bọn họ sẽ phải vận chuyển mọi thứ ở đây qua giếng thang máy.

Rất nhanh thang máy đã đi xuống, khi cửa thang máy mở ra, giọng nói của đám người bên trong cũng vang lên:

- Di? Đám người trợ lý Tô đâu?

- Thất thần làm gì? Đi vào nhìn sẽ biết!

Một giọng nói thô bạo vừa nói vừa đi ra khỏi thang máy, ngay sau đó, sau đó có thêm nhiều bước chân khác đi ra khỏi thang máy.

- Mọi người xem, cửa lầu 5 đang mở, là đám người kia dính thuốc mê nằm ở đó sao?

Đám người Sở Duyệt nhìn qua khe hở trên cửa ngoài của thang máy, thấy hơn hai mươi người mặc áo choàng màu đen hoặc là màu nâu, đeo mặt nạ bảo hộ đi từ thang máy ra, trên tay bọn họ đều cầm vũ khí, ngoại trừ vũ khí giống như ống phóng hỏa tiễn này, còn có rất nhiều người cầm súng thật.

Giang Thành yên lặng nắm chặt nắm tay, ánh mắt sắc bén vừa đảo qua liền nhận ra, một số khẩu súng trong đó là của bọn họ, trước đó bị bọn chúng lấy đi.

- Có lẽ là vậy đi? Trợ lý Tô cho người đặt rất nhiều đạn gây mê ở cửa, bọn họ hẳn là vừa ra khỏi cửa đã kích phát đạn gây mê, nhưng là đám người trợ lý Tô đâu?

Một nhân viên nghiên cứu cầm theo ống phóng hỏa tiễn vừa nói vừa cẩn thận đi vào hành lang.

Một số người khác đi theo hắn vào hành lang, trong khi những người còn lại đang quan sát xung quanh lối ra của thang máy, giống như đang xác định tính an toàn của nơi này.

Người đàn ông bước vào hành lang đột nhiên quay đầu, hét lớn:

- Mọi người mau đến đây, bên trong có dấu vết của pháo năng lượng, có lẽ đám người trợ lý Tô đi vào bên trong đuổi theo những người không trúng chiêu.

Những người ở lối ra của thang máy vừa nghe, cũng đi vào hành lang.

Giang Thành thấy thời cơ không sai biệt lắm, vội gật đầu với hai người được sắp xếp mở cửa, họ lập tức cạy cửa ngoài của thang máy sang hai bên.

Giang Thành nhắm chuẩn về phía hành lang, chỉ thấy một luồng ánh sáng trắng lóe lên, viên đạn ánh sáng lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai phóng vào hành lang.

Bình Luận (0)
Comment