Đám người kia còn chưa kịp đi vào hành lang đã bị ánh sáng trắng hất ngã xuống đất, viên đạn ánh sáng vọt vào hành lang, nháy mắt hất ngã đám người bên trong..
Tất cả đạn gây mê trên mặt đất cũng được kích hoạt, nhảy lên giữa không trung “Phanh phanh phanh” nổ tung thành từng mảnh.
Tức khắc không nhìn thấy rõ tình huống ở hành lang nữa, chỉ có một mảnh ánh sáng trắng cùng sương mù màu trắng đục.
Cuối cùng viên đạn ánh sáng biến mất trong cánh cửa mật mã kia, nơi nó đi qua, không còn ai đứng nữa.
Đám người Sở Duyệt vội vàng ra khỏi giếng thang máy, chạy tới kiểm tra những người đó.
Mấy người mặc áo choàng đen ở ngoài cùng, thoạt nhìn bề ngoài vẫn còn hoàn hảo không tổn hao gì, nhưng xốc áo choàng lên, thân thể bên trong đã thấm đẫm máu.
Cho dù chiếc áo choàng đen kia rất cứng rắn, nhưng thân thể bên trong áo lại không thể chịu được loại công kích này.
Người trong hành lang cũng bị ảnh hưởng không nhỏ, ngã trên mặt đất kêu gào rên rỉ thảm thiết. Giang Thành dẫn người đi kiểm tra từng người một, nên bổ đao thì bổ đao, nên lột quần áo đều lột.
Sở Duyệt đứng cạnh đếm đếm, 24 người, không ít không nhiều hơn.
Giang Thành rút súng của mình khỏi tay một người đàn ông ngã trên mặt đất, cuối cùng ngụm khẩu khí đang nghẹn trong lòng kia cũng được thở ra một nửa.
Sau khi dọn dẹp qua lầu 5, bọn họ nhanh chóng quay trở lại lầu sáu, giải quyết đám người ở lầu sáu.
Lầu sáu là một xưởng bao gồm toàn bộ quá trình nghiền ép, tinh luyện khoáng thạch lớn, cuối cùng sản xuất ra loại vải dệt màu đen này, mọi thứ về cơ bản đều được tự động hóa và rất tiên tiến.
Những quy trình này khá phức tạp, mỗi mảnh vải đen được sản xuất cực kỳ chậm, Sở Duyệt ước tính một mảnh phải mất cả một tháng.
Nhưng ngoại trừ mấy hộp áo choàng đen mà bọn họ đã nhìn thấy ở trong phòng giám sát trước đó, còn lại đều không thấy những tấm vải thành phẩm ở đây.
Kế tiếp là đến phiên lầu bảy, vừa rồi lầu trên náo nhiệt như vậy, cho dù người ở lầu bảy người không đi lên, cũng sẽ có phòng bị, đi thang máy xuống chắc chắn không được.
Dáng vẻ Sở Duyệt giống như trộm gà, đi tới thương lượng với Giang Thành, dứt khoát đào một cái hố từ đây xuống, đánh cho đám người bên trở tay không kịp.
Giang Thành nhìn vẻ mặt cười như trộm của Sở Duyệt, cũng nhịn không được mà nở nụ cười, gật đầu nói:
- Cũng là ý kiến hay, nhưng lại vất vả cho em.
Sở Duyệt xua xua tay không thèm để ý, tìm một chỗ ở lầu sáu rồi đào xuống.
Sử dụng dị năng ở lầu sáu vất vả hơn lầu 5 rất nhiều, hơn nữa sàn nhà lại dày đến mức không thể tưởng tượng, Sở Duyệt phải mất một hồi lâu mới đào được một cái hố.
Giang Thành nhìn bộ dáng cố hết sức của cô, hắn chỉ hận không thể thay thế cho cô, cho dù phải dùng dao nhỏ đi đào.
Nhưng chính hắn cũng biết đó là điều không khả thi, nên chỉ có thể im lặng đứng một bên nắm chặt nắm tay.
Hắn phải nhanh chóng mạnh lên, không thể mỗi một lần đều để cô gái nhỏ như cô lao lên phía trước.
Đào hố xong, một cảm giác lạnh lẽo từ miệng hố ùa lên, còn có khói trắng nhàn nhạt, xem ra nhiệt độ bên dưới rất thấp.
Đại gia theo dây thừng leo xuống lầu bảy, mới phát hiện không phải do nhiệt độ ở nơi này thấp, mà nó là một cái hầm chứa băng lớn.
Tầng lầu này hiển nhiên cao hơn các tầng phía trên, trên tường bao phủ đầy tinh thể băng, nơi đám người Sở Duyệt leo xuống là một căn phòng rất lớn, chứa đầy những cái bình khổng lồ, bên trong cái bình là một vài sinh vật có hình thù kỳ quái.
Sở Duyệt lại gần một cái bình để nhìn kỹ hơn, đồ vật bên trong trông giống như một con thằn lằn, nhưng vảy trên người nó thoạt nhìn rất cứng rắn, móng vuốt rõ ràng dài hơn những con thằn lằn bình thường rất nhiều.
Nó nhắm mắt, cả người bị ngâm trong một cái bình chứa đầy chất lỏng màu lục, thoạt nhìn giống như đang ngủ, không biết là sống hay là chết.
Sở Duyệt không nhìn ra đó là giống loài gì, nhưng những cái bình này thoạt nhìn giống như đồ cũ.
Chẳng lẽ cái căn cứ thực nghiệm này đã từng đã làm thực nghiệm sinh vật?
Liệu thứ bên trong những chiếc bình này có giống như người bị ngâm trong những chiếc ống thủy tinh lớn ở lầu 5 không, rời khỏi đám chất lỏng này sẽ biến thành thây khô lợi hại?
Sở Duyệt nhịn không được mà rùng mình một cái, không biết là do khí lạnh trong nhà băng hay là vì ghê tởm những thí nghiệm này.
Toàn bộ lầu bảy chia làm hai phần, sau khi rời khỏi khu hầm băng chứa đầy chai lọ vại bình lớn kia, bọn họ lại đi vào một căn phòng lớn, bên trong có những dãy hộp được xếp ngay ngắn, thứ được đựng trong những cái hộp này chính là loại vải đen kia, cả tầng này trông giống như một nhà kho lớn.
Bất quá bọn họ đã lục soát khắp toàn bộ lầu bảy, như không thấy bất kỳ một người nào, xem ra một tầng này chỉ có một số ít người được phép tiến vào.
Đám người Giang Thành có chút thất vọng, bọn họ đã đi hết các tầng của căn cứ thực nghiệm, cũng đã lục soát khắp mọi ngóc ngách, đều không tìm thấy bóng dáng dịch dị năng, chẳng lẽ căn cứ thực nghiệm này còn có bí mật khác?
Sở Duyệt đứng ở một bên sờ sờ cánh mũi, tuy đám người Giang Thành cũng bò qua giếng thang máy, nhưng bọn hắn lại không chút ý đến độ sâu của giếng thang máy.
Nhưng hiện tại cô không dám nói cho bọn họ biết dưới lòng đất có bao nhiêu tầng, nếu biết, chắc chắn bọn họ sẽ tiếp tục tìm kiếm phía dưới.
Sau khi nhìn thấy Sở Duyệt liên tục đào hai cái hố ở hai tầng lầu, chờ xuống đến tầng cuối cùng, lúc nhìn thấy cái lỗ trên tường kia, chẳng lẽ bọn họ lại không nhìn ra đó là kiệt tác của cô a?
Cô nghe thấy đám người Giang Thành thương lượng tiếp tục đi tìm xem căn cứ này còn có nơi bí mật nào khác hay không.
Bọn họ tin chắc, căn cứ này nhất định có dịch dị năng, chỉ là bị giấu quá sâu, nên bọn họ vẫn chưa tìm ra mà thôi.
Sở Duyệt sờ sờ cánh mũi, dịch dị năng ở căn cứ Cách Kỳ là do cô trộm, nếu không phải cô trộm dịch dị năng đi, đám người Giang Thành cũng sẽ không phải mạo hiểm đến căn cứ thực nghiệm để tìm dịch dị năng.
Cô nhìn bộ dáng thất vọng của đám người Giang Thành, trong lòng cũng có chút băn khoăn.
Đám người Giang Thành muốn lấy dịch dị năng cũng không phải là vì chính bọn họ, mà là muốn mang đi nghiên cứu, để giúp nhiều người có được dị năng đi chiến đấu với tang thi, tiến sâu hơn vào thành phố cứu những người bị nhốt ở bên trong.
Tuy Sở Duyệt không muốn chuyến này của đám người Giang Thành tay không trở về, nhưng dịch dị năng không phải của Sở Duyệt, đó là năng lượng của Mục Ca, cô phải đến hỏi Mục Ca có nguyện ý cho bọn hắn một chút hay không trước.
Sở Duyệt suy nghĩ một chút rồi nói với Giang Thành đang đi phía trước:
- Huấn luyện viên Giang, mọi người chờ em một chút, em đi WC.
Giang Thành sửng sốt một chút, dừng bước chân, nói với Sở Duyệt:
- Được rồi, em cẩn thận một chút.
Sở Duyệt gật đầu rời đi, chạy đến căn phòng nhỏ bên cạnh.
Tầng lầu này không có WC, Sở Duyệt cũng không muốn đi WC, nhưng cô thực sự không có lựa chọn nào khác, cô cũng không muốn a.
Nhưng đi cùng đám người Giang Thành, đi đến đâu cũng đều có người tới tìm cô bất cứ lúc nào, đã mấy lần tìm cơ hội tiến vào không gian đều bị đánh gãy.
Nhưng bây giờ, cô phải hỏi ý kiến của Mục Ca trước, rồi mới quyết định có nên nói cho đám người Giang Thành biết bên dưới còn có mấy tầng không.