Vào không gian, Sở Duyệt trực tiếp đi tới chiếc xe nhà, nơi Mục Ca đang ở.
Trong xe nhà, Mục Ly cũng vừa mới tỉnh lại, lúc này còn đang ôm Mục Ca vừa khóc vừa cười.
Cuối cùng cô ấy cũng có thể được chạm hắn, còn có thể nói chuyện với hắn, tuy hắn không nói nhiều, nhưng cô ấy sẽ không bao giờ còn phải canh giữ bên cạnh quả cầu ánh sáng, rồi lầm bầm lầu bầu nói chuyện một mình nữa.
Mục Ly nhìn thấy Sở Duyệt trở về không gian, vội vàng quan tâm hỏi tình huống bên ngoài.
Lúc cô ấy bị kim tiêm gây mê bắn trúng, liền ngủ thiếp đi, tình huống lúc đó, không biết Sở Duyệt làm thế nào để cứu cô ấy đưa vào trong không gian.
Sở Duyệt nhìn Mộ Ly cười rồi nói không sao, sau đó quay đầu hỏi Mục Ca:
- Mục Ca, nếu cho ra mấy bình dịch năng lượng kia, có gây tổn hại gì cho cơ thể cậu không?
Mục Ca lắc đầu, nói:
- Mấy bình thì không có vấn đề gì, sao vậy, có tác dụng gì với cô sao?
Sở Duyệt nghe Mục Ca nói không có vấn đề, nhẹ nhàng thở ra, tùy ý ngồi xuống mép giường, thương lượng cùng Mục Ca:
- Là thế này, không phải khi đó chúng ta đã trộm mấy bình dịch dị năng từ trong văn phòng trưởng căn cứ Cách Kỳ sao? Thứ đó là do đám người Giang Thành mang từ căn cứ này về để nghiên cứu, bọn họ rất coi trọng nó. Sau đó bị chúng ta trộm đi, cho nên bây giờ bọn họ lại phải mạo hiểm đến căn cứ này tìm.
Sở Duyệt nói tới đây, có chút cẩn thận nhìn về phía Mục Ca, nói tiếp:
- Mục Ca, nếu dưới tình huống không ảnh hưởng đến thân thể của cậu, có thể cho bọn hắn mấy bình hay không, để bọn họ mang về cho mấy người chuyên gia nghiên cứu. Nếu bọn họ có thể nghiên cứu ra, đối với toàn thế giới lại là một chuyện tốt.
Mục Ca nhìn Sở Duyệt, mỉm cười gật đầu, nói:
- Có thể nha, bất quá cô phải nói cho bọn họ biết, thứ này không thể sử dụng trực tiếp trên thân thể người, bằng không, cho dù thức tỉnh dị năng, sau này cũng sẽ biến dị.
- A?!
Sở Duyệt không nhịn được có chút kinh ngạc.
Không phải nói thứ này rất tốt sao, sao bây giờ nghe Mục Ca nói lại có chút thuốc độc a?
- Ý cậu là gì? Ý cậu là những người sử dụng dịch dị năng này, về sau sẽ biến tang thi sao?
Mục Ca lắc đầu, nhàn nhạt nói:
- Không phải tang thi, mà bị biến dị thành một loại thây khô! Dịch dị năng sẽ rút cạn tất cả chất dinh dưỡng trong thân thể đi nuôi dưỡng dị năng, sau đó, đến một mức độ không thể chịu đựng được nữa, cơ thể sẽ héo rũ biến dạng, trở thành một thây khô lợi hại. Dị năng càng mạnh, tốc độ héo rũ càng nhanh, đây là hình phạt mà tôi dành cho bọn chúng!
Nói đến thây khô, Sở Duyệt liền nhớ tới những người bị ngâm trong ống thủy tinh ở lầu 5, cô biết Mục Ca nhất định sẽ biết nguồn gốc của những thứ đó.
- Lúc tôi ở lầu 5 của căn cứ thực nghiệm, có nhìn thấy những người bị ngâm trong ống thủy tinh, sau khi được thả ra, rất nhanh liền biến thành thây khô, những người đó có phải là do dịch dị năng nên mới biến thành như vậy hay không?
Sở Duyệt miêu tả bộ dáng của thây khô cho cùng Mục Ca nghe, sau đó nhìn hắn hỏi.
Mục Ca gật đầu, thở dài một hơi, có chút bất đắc dĩ nói:
- Đúng. Lúc bọn họ mới có được dịch dị năng, người trong căn cứ thực nghiệm không dám tự mình thử, liền đi tìm rất nhiều người ở bên ngoài mang về để làm thực nghiệm, tiêm dịch dị năng đã được pha loãng cho bọn họ, khi đó phần lớn những người này đạt được dị năng, nếu không có, thân thể cũng được cường hóa ở mức độ nhất định.
- Sau đó căn cứ cũng không thả bọn họ rời đi, những người ngoan ngoãn sẽ trở thành nhân viên bảo vệ hoặc nhân viên vệ sinh trong căn cứ, không nghe lời đã bị nhốt lại.
- Sau đó người trong căn cứ cũng được tiêm dịch dị năng, nhưng là đại đa số đều không thức tỉnh dị năng, chỉ được cường hóa một số bộ phận cơ thể mà thôi, khoảng ba bốn tháng sau, những người thức tỉnh dị năng lần đầu, bắt đầu biến dị. Vốn dĩ tôi muốn dùng phương pháp này để hủy diệt căn cứ, không nghĩ tới giáo sư Từ kia lại nghĩ ra cách, khống chế bọn họ, biến chúng thành đội quân thây khô của riêng mình.
Sở Duyệt nghe những gì Mục Ca nói giống như đang nghe một câu chuyện thần thoại vậy, hóa ra những bình dịch dị năng đó không phải thứ gì tốt cho người thường.
- Kia, vậy còn cho bọn họ nghiên cứu cái gì nữa, đồ vật nghiên cứu ra không phải cũng giống……
Sở Duyệt vốn định nói là đồ vật hại người, nhưng nhìn Mục Ca, cô không nhẫn tâm nói ra, khi đó Mục Ca cũng bị ép phải làm như vậy.
Mục Ca nhìn bộ dáng chột dạ của Sở Duyệt thì cười cười, nói tiếp:
- Có lẽ bọn họ có thể nghiên cứu ra thứ gì đó khác, cô trộm đồ vật của bọn họ, cũng coi như là trả cho bọn hắn một chút cũng không phải không thể.
Mục Ca vừa nói chuyện, vừa quay đầu nhìn Mục Ly đang há miệng, trừng hai mắt nhìn hắn, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay cô ấy.
Mục Ly thu lại biểu tình kinh ngạc của mình, nhịn không được chen vào nói:
- Tiểu Ca, sao em có thể nói chuyện nhiều với Tiểu Duyệt như vậy, không phải, sao em nói chuyện với Tiểu Duyệt trôi chảy lưu loát như vậy, tại sao khi nói chuyện với chị, lại chỉ nhả ra được từng chữ từng chữ?
Mục Ca không trả lời lại câu hỏi của cô ấy, mà nhìn thoáng qua Sở Duyệt.
Nháy mắt Sở Duyệt đã hiểu, vội vàng giải thích cùng Mục Ly:
- Bởi vì tôi và Mục Ca có cùng tần số sóng điện não, hắn nói chuyện với tôi không có chướng ngại.
- Thì ra là như vậy, thật tốt! Tôi chưa bao giờ thấy Tiểu Ca nói một lúc nhiều lời như vậy!
Mục Ly cười nói, tuy trong lòng hơi có chút mất mát, nhưng cô lại càng vui vẻ nhiều hơn, khó có người nào có thể khiến Mục Ca nói chuyện thật tốt như vậy, đây là chuyện mà cô ấy và ba mẹ đã cố gắng rất nhiều năm.
Cô ấy thực sự rất biết ơn Sở Duyệt, với tư cách là một người bạn, cô có thể vì Mục Ca mà mạo hiểm lớn như vậy, giúp hắn càng ngày càng trở nên tốt hơn, cô ấy cũng không biết phải báo đáp cô thế nào.
Sở Duyệt thương lượng cùng Mục Ca một chút, cuối cùng quyết định cho đám người Giang Thành mười bình dịch dị năng.
Những bình dịch dị năng mà Sở Duyệt thu vào không gian đều bị Mục Ca dùng hết, nhưng trong không gian của Mục Ly còn có mấy giá dịch dị năng.
Mục Ly lấy những cái giá để dịch dị năng ra, Sở Duyệt lấy ra mười bình, những cái khác đều đẩy lại cho Mục Ca, sau đó xoay người ra khỏi không gian.
Đám người Giang Thành ở bên ngoài chờ Sở Duyệt, vốn tưởng phải đợi một hồi lâu, ai biết Sở Duyệt đi vào còn chưa đến một phút đã ra tới.
Sở Duyệt đi đến trước mặt Giang Thành, có chút do dự nói:
- Huấn luyện viên Giang, bỗng nhiên em nhớ ra một chuyện, lúc chúng ta leo bên trong giếng thang máy, anh có chú ý tới, cái giếng thang máy này sâu hơn lầu bảy rất nhiều hay không.
Giang Thành cau mày nhớ lại bên trong giếng thang máy, thoạt nhìn hình như rất sâu.
Nhưng nút bấm thang máy chỉ có bảy tầng, cho nên bọn họ đều cho rằng căn cứ chỉ có bảy tầng, hoàn toàn không hề nghĩ đến sẽ còn nơi khác.
- Em gái Tiểu Duyệt, em không biết a, giếng thang máy vốn dĩ đã sâu hơn tầng lầu một chút, bằng không nếu nó rơi xuống đất thì liệu còn ai sống xót a?
Vương Vĩ ở bên cạnh mỉm cười giải thích với Sở Duyệt.
- Không đúng, là sâu hơn rất nhiều!
Giang Thành nói xong, lập tức đi thẳng tới chỗ thang máy.
Chờ bọn họ cạy cửa thang máy ra, nhìn kỹ, quả nhiên nhìn thấy phía dưới còn có mấy tầng cửa an toàn.
Leo xuống giếng thang máy, bọn họ lại lục soát tầng thứ tám cùng tầng thứ chín một lần, cuối cùng phát hiện ra một cái hộp để mười bình dịch dị năng ở trong một căn phòng nhỏ.
Nhưng ngoại trừ những thứ này, bọn họ không tìm thấy gì nữa.
Bất quá đám người Giang Thành đã cảm thấy hài lòng, có mười bình dịch dị năng này, coi như chuyến đi này không uổng phí.