Từ lầu bảy trở xuống, bọn họ đều không gặp phải bất cứ nhân viên nghiên cứu hay nhân viên bảo vệ nào, có lẽ sự tồn tại của mấy tầng phía dưới này, hoàn toàn là một bí mật.
Đến lầu thứ 10, Sở Duyệt liền có chút đứng ngồi không yên, tầng thứ 10 này không có vấn đề gì, nhưng cái lỗ trên tường vẫn cần phải che một chút.
Khi đi xuống tầng thứ mười, vốn dĩ Sở Duyệt muốn đi lên phía trước, lại bị đám người Giang Thành kéo ra sau lưng.
Lúc nào cũng để một cô gái nhỏ lao lên phía trước, khiến đám người đàn ông to con bọ họ đi phía sau, nhìn quá vô dụng.
Trước đó bọn họ không có lựa chọn nào khác, mới để cô đi đào hố, lúc này mấy việc nhỏ như đi dò đường này, vẫn là để cho đám tiểu lâu la bọn họ làm đi.
Sở Duyệt nhìn đầu Giang Thành ở dưới chân mình, cắn răng, được rồi, chỉ có thể đi xuống rồi nghĩ cách.
Rất nhanh đám người đã đi xuống tầng thấp nhất, cả mấy tầng này đều không có người, cũng không gặp phải nguy hiểm gì, cho nên mọi người bắt đầu tản ra, lục soát từng phòng một.
Sở Duyệt giả bộ giống như lơ đãng đi vào bên trong một mình, vừa đi vừa kiểm tra mặt đất xem trước đó cô có làm rơi rớt thứ gì hay không.
Lúc đi qua chỗ ngoặt, đột nhiên cô tăng tốc, đi thẳng tới chỗ bức tường có cái lỗ mà cô đục ra kia.
Đem bê tông đã thu vào không gian nhét trở lại, Sở Duyệt vốn muốn dùng chút dị năng hệ thổ ít ỏi của mình để khôi phục trạng thái ban đầu của bức tường, nhưng thời gian quá gấp dị năng lại quá yếu, hồi lâu chưa chắc đã xong.
Ngoài hành lang đã có tiếng bước chân truyền tới, Sở Duyệt vội vàng quýnh lên, lấy từ trong không gian ra một cái giá để mấy bình màu lục đã sắp xếp trước đó, che chắn phía trước.
Sở Duyệt lấy cái giá ra, quay đầu nhìn lại, ngoài hành lang không thấy có người đến, cô lại lấy thêm vài chiếc bình rỗng từ không gian ra, bày biện lên trên giá.
Cứ vậy mà đặt cái giá này ở đây, chắc chắn sẽ có người nghi ngờ, nếu có người thuận tay muốn rời cái giá này ra thì sao?
Đặt những chiếc bình rỗng màu lục ở đây, không chỉ để thu hút sự chú ý của bọn họ, chờ khi bọn họ phát hiện ra những chiếc bình trống rỗng này, cô còn có thể nói là đám người ở căn cứ dùng hết rồi mới tùy tiện đặt ở nơi này.
Chờ bọn họ đi rồi, cô lại tìm cơ hội khôi phục cái lỗ về trạng thái ban đầu là được.
Sở Duyệt vừa nhanh tay đặt những chiếc bình rỗng màu lục lên giá, vừa yên lặng phun tào trong lòng, nếu cô có được dị năng hệ thổ mạnh mạnh chút thì tốt rồi.
Trước giờ cô chưa từng kiếm được viên tinh hạch hệ thổ nào, thật vất vả mới gặp được một con tê tê là hệ thổ, không nghĩ tới Mục Ca lại không hấp thu năng lượng của nó, làm dị năng hệ thổ của Sở Duyệt có cũng như không, không dùng được một chút nào.
Hiện tại con tê tê đã là tiểu đệ của Cổn Cổn, Sở Duyệt cũng không còn muốn lấy tinh hạch của nó nữa rồi.
Mới bày được hơn phân nửa bình, chỗ ngoặt có vài người đi tới, là Giang Thành dẫn người tới đây.
Sở Duyệt vội vàng dùng giọng kinh hỉ hô lên:
- Huấn luyện viên Giang, mau đến xem, nơi này có rất nhiều bình màu lục!
Giang Thành nghe thấy Sở Duyệt gọi mình, vội vàng nhìn về phía cô, sau khi nhìn thấy một giá toàn là những chiếc bình màu lúc, đôi mắt hắn liền sáng lên, vội vàng dẫn mấy người trong đội chạy tới.
- Oa, nhiều như vậy! Bây giờ không chỉ có hàng mẫu để nghiên cứu, còn có hàng mẫu dùng trực tiếp a!
- Ai, cậu nói, liệu mấy người chúng ta có cơ hội được ưu tiên dùng dịch dị năng hay không a?
- Không nhất định, nếu muốn dùng thứ này, chắc chắn phải ưu tiên cho binh vương như đội trưởng Giang và đội phó Nghiêm dùng a?
Mấy người đội viên đi theo Giang Thành tiến vào, nhìn thấy một giá màu lục, mọi người đều vui vẻ cười không khép được miệng, mồm năm miệng mười liên tục nghị luận.
Ở đây chắc phải có năm mươi sáu mươi bình a?? Cho dù lấy một nửa đi làm nghiên cứu, bọn họ vẫn có ít nhất hai mươi hoặc ba mươi người có thể thông qua nó trở thành dị năng giả.
- Trực tiếp lấy ra dùng?!
Sở Duyệt nghe thấy mấy lời của bọn họ,khóe miệng cũng giật giật, đại ca a, đây là độc dược a!
Còn nói là trực tiếp lấy ra dùng, là ngại mình bị chết không đủ nhanh sao?
Bất quá, nên nhắc nhở thì cô vẫn phải phải nhắc nhở, vội quay đầu nói với đám người:
- Thứ này không nên sử dụng trực tiếp.
- Có thể, lần trước khi tôi cùng viện sĩ Long tới căn cứ thực nghiệm này, sau khi uống một bình này, liền thức tỉnh dị năng.
Giang Thành vốn dĩ đang vươn tay mấy cầm lấy chiếc bình màu lục kia, nhưng nghe được lời nói của Sở Duyệt liền dừng lại, quay đầu nhìn cô nói.
- Một lọ!? Uống!? Một mình anh uống hết một bình sao?
Sở Duyệt kinh ngạc hỏi, Mục Ca nói đám người trong căn cứ đều được tiêm dịch dị năng đã được pha loãng, Giang Thành cư nhiên lại uống hết một bình.
Sẽ có chuyện lớn xảy ra với hắn a.!
Giang Thành cười gật gật đầu, lại nhìn thấy sắc mặt Sở Duyệt nháy mắt đem lại, cuống quít hỏi:
- Làm sao vậy? Có gì không đúng sao?
Sở Duyệt vội vàng xem xét nhìn kỹ lại cả người Giang Thành từ trên xuống dưới, lúc này hình tượng của Giang Thành thật sự không tính là tốt.
Mặt đầy tro bụi, râu đen lún phún, khuôn mặt thon gầy, đầu tóc lộn xộn.
Nếu không phải hắn có dáng người đĩnh bạt, sống lưng thẳng tắp, còn có một chút khí chất trên người, Sở Duyệt còn hoài nghi hắn sắp biến thành thây khô.
Giang Thành thấy Sở Duyệt cẩn thận nhìn chằm chằm mặt mình, hắn bị nhìn đến mức có chút ngượng ngùng, nhưng từ sắc mặt Sở Duyệt đã nói cho hắn biết, chắc chắn đã xảy ra chuyện không tốt.
- Tiểu Duyệt, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Có phải em biết dịch dị năng này có vấn đề hay không?
Sở Duyệt há miệng thở dốc, chuyện này nên nói ra như thế nào a?
Nếu hiện tại cô nói cho Giang Thành, uống dịch dị năng kia sẽ biến thành thây khô, tương đương với việc nói cho hắn biết, hắn đã bị bệnh nan y, chỉ có thể sống được mấy tháng, không biết hắn có thể thừa nhận được hay không?
Nhưng nếu không nói cho hắn biết, dịch dị năng này uống cũng đã uống xong, dị năng cũng đã thức tỉnh, không biết Mục Ca có cách nào cứu hắn hay không, hiện tại cô cũng không thể trở về không gian hỏi Mục Ca.
Nếu Mục Ca nói hắn cũng không có cách nào, vậy phải làm sao bây giờ? Người khác đều là tiêm dịch dị năng đã được pha loãng, còn hắn lại uống nguyên một bình a!
Này không phải tương đương với việc mua vé tàu cao tốc tới thẳng địa phủ sao?
Vèo vèo mấy cái đã đi qua!
Hơn nữa tuy hầu hết những chiếc bình trên giá này đều là bình rỗng, nhưng lúc này trong tay bọn họ còn có mười bình dị năng dịch a, ai biết bọn họ có thể tiết kiệm hay lại cầm đi cho người khác uống a?
- Huấn luyện viên Giang, em nói cho anh chuyện này, anh nghe xong cũng đừng gấp a. Trước khi gặp mọi người, em đã ẩn núp trong căn cứ thực nghiệm một thời gian dài, từng nghe thấy có hai người nói chuyện về dịch dị năng này.
Giang Thành thấy sắc mặt nghiêm túc của Sở Duyệt, cũng nhịn không được mà nhíu mày, chẳng lẽ dịch dị năng này thật sự có vấn đề?
- Không sao, em nói đi.
Giang Thành nhẹ giọng nói với Sở Duyệt, mấy đội viên khác cũng hai mặt nhìn nhau, nhìn bộ dáng trịnh trọng của Sở Duyệt, mọi chuyện giống như có chút nghiêm trọng a.
- Đúng vậy! Em gái Tiểu Duyệt, em nói xem chuyện này là như thế nào, thứ này có vấn đề gì a?
- Đúng vậy, em gái Tiểu Duyệt, em đừng dọa chúng ta nha!
Sở Duyệt nhìn Giang Thành, trong giọng nói có chút không đành lòng:
- Chính là, em nghe bọn hắn nói, người thức tỉnh dị năng thông qua dịch dị năng, dị năng sẽ không ngừng rút cạn chất dinh dưỡng của cơ thể để đi cung cấp nuôi dưỡng dị năng, cuối cùng sẽ biến thành…… những thây khô giống như ở lầu 5.