Trùng Sinh Mạt Thế Ngàn Dặm Đường Về (Dịch Full)

Chương 294 - Chương 294 - May Mắn Là Trống Không

Chương 294 - May mắn là trống không
Chương 294 - May mắn là trống không

- Cái gì? Biến thành thây khô?

- Biến thành thây khô!?

Lời Sở Duyệt vừa nói ra, hai đội viên bên cạnh đã cả kinh hô lên.

Mọi người đã nhìn thấy thây khô ở Lầu 5, đó là quái vật không khác gì tang thi lắm.!!

Nếu dịch dị năng sẽ làm con người biến thành loại quái vật này, vậy bọn họ còn cực cực khổ khổ đem nó về làm gì? Nên trực tiếp tiêu hủy tại chỗ a!

Sắc mặt Giang Thành trở nên ngưng trọng, nghĩ nghĩ, trầm giọng hỏi Sở Duyệt:

- Tiểu Duyệt, chuyện này rất quan trọng, bọn họ còn nói gì nữa không? Em có thể nói cụ thể hơn được không?

Sở Duyệt thấy sắc mặt Giang Thành tuy có chút ngưng trọng, nhưng cũng bình tĩnh trầm ổn hơn những thành viên khác trong đội, xem ra hẳn là có thể chịu đựng được, liền gật đầu nói tiếp:

- Em nghe bọn hắn nói, lúc mới nghiên cứu ra dịch dị năng, căn cứ thực nghiệm đã tìm rất nhiều người bên ngoài về làm thí nghiệm.

- Lúc đầu đầu hiệu quả rất tốt, có rất nhiều người đã thức tỉnh dị năng, cho nên người trong căn cứ thực nghiệm cũng tiêm dịch dị năng đã pha loãng vào người.

- Nhưng qua mấy tháng, bắt đầu có người biến dị, dị năng càng mạnh, biến dị càng nhanh. Cho tới bây giờ, ở trong căn cứ này thỉnh thoảng lại có người đột nhiên biến dị.

- Người biến dị, sẽ bị đưa đến lầu 5 rồi ngâm trong ống thủy tinh, có một người gọi là giáo sư Từ đã nghiên cứu ra một phương pháp điều khiển bọn họ.

Sở Duyệt nói tới đây, nhìn thấy sắc mặt của người Giang Thành càng ngày càng xanh, liền dừng lại.

Giang Thành nhíu chặt mày kiếm, nghiêm túc nghe Sở Duyệt nói, thấy cô dừng lại, liền lên tiếng hỏi ra nghi vấn của mình:

- Em nói, bọn họ tiêm dịch dị năng đã được pha loãng vào người?

- A.

Sở Duyệt gật đầu.

Ai giống anh, vừa lấy được đã uống cả bình.

Bất quá bây giờ nghĩ lại, Sở Duyệt cảm thấy Giang Thành không thể nào uống hết một bình dịch dị năng ban đầu.

Người trong căn cứ thực nghiệm này coi dịch dị năng như bảo bối, sao có thể cho bọn họ một bình dịch nguyên, có lẽ thứ Giang Thành uống cũng là đồ đã được pha loãng đi.

Giang Thành nghĩ lại tình cảnh mình uống dịch dị năng khi đó, có lẽ…… lúc đó người của căn cứ thực nghiệm thật sự muốn tiêm vào người hắn.

Sau khi bọn họ đi cùng viện sĩ Long tới căn cứ kia, liền phát hiện ra căn cứ này có gì đó không ổn, toàn bộ căn cứ thực nghiệm, đều lộ ra quỷ dị.

Khi tên giám đốc Nhậm kia lấy dịch dị năng ra, để cho bọn họ dùng thử, Viện sĩ Long còn không đồng ý.

Mấy thứ này không có bất cứ bảo đảm nào, ông ấy cũng không muốn để đám người Giang Thành mạo hiểm thử loại thuốc này, ông ấy hy vọng có thể mang một ít trở về nghiên cứu trước.

Nhưng giám đốc Nhậm lại không đồng ý, còn nói rõ rằng cho thấy khi có quyết định hợp tác rồi, Viện sĩ Long mới có thể mang đồ vật đi.

Đám người Giang Thành mang theo nhiệm vụ đến đây, nhất định phải điều tra rõ ràng xem căn cứ thực nghiệm này có thể giúp con người thức tỉnh dị năng hay không.

Giang Thành làm đội trưởng, đương nhiên hắn không muốn để đồng đội của mình đi thử thuốc, cho nên trực tiếp đi tới túm lấy một bình màu lục lên uống một hơi.

Vốn dĩ Thẩm Bắc cũng muốn đi lên thử thuốc, nhưng Giang Thành đã ngăn cản hắn, nếu thuốc có vấn đề, người làm đội trưởng là hắn sẽ không dùng được nữa, Thẩm Bắc là phó đội trưởng phải lên thay.

Vì thế bình còn lại được đưa cho một thành viên khác trong đội đi phía sau Giang Thành uống.

Cũng may bọn họ đều không có việc gì, còn thức tỉnh dị năng.

Sau đó, vì không thống nhất được điều kiện hợp tác, Giang Thành vẫn luôn cảm thấy có lỗi với Thẩm Bắc, nếu hắn sớm biết thứ này thật sự có thể khiến con người thức tỉnh dị năng, lúc đó hắn nên cho Thẩm Bắc uống dịch dị năng này.

Nhưng hiện tại hắn chỉ cảm thấy may mắn, may mắn người uống dịch dị năng là mình, nếu không Thẩm Bắc biến thành thây khô, có lẽ hắn còn khó chấp nhận hơn việc bản thân biến thành thây khô.

Lúc đó, khi giám đốc Nhậm nhìn thấy hắn cùng đồng đội một ngụm uống hết bịch dịch dị năng, biểu tình trên mặt giống như muốn nứt ra trong chớp mắt.

Khi đó hắn còn tưởng là do bọn họ không tin ông ta, nên giám đốc Nhậm mới có biểu hiện đó, bây giờ nghĩ lại, hóa ra là do bọn họ dùng sai phương pháp!

Giang Thành nhắm mắt, nhìn từng hàng dịch dị năng trên giá, hắn duỗi tay cầm lấy một bình, thứ này, hóa ra lại là thứ hại người, vậy hắn không thể mang nó ra ngoài!

Bất quá, trọng lượng của chiếc bình này hình như có chút không đúng.

Giang Thành lại thử ước lượng lần nữa, quả thực nó nhẹ hơn mấy cái bình trên lầu rất nhiều.

Hắn vội vàng mở cái nắp ra, mới phát hiện bên trong trống không!

Hắn lại tiện tay mở thêm mấy bình nữa, nhìn thấy đều trống không, hắn mới nhịn không được mà thở phào nhẹ nhõm.

- May mắn là trống không!

Vừa rồi nhìn thấy mấy thứ này có bao nhiêu vui vẻ, sau đó là có bấy nhiêu lo lắng.

Dị năng có lực hấp dẫn trí mạng đối với người thường, đúng vậy , hắn tin những gì Sở Duyệt nói là sự thật, nhưng những người khác chưa chắn đã tin.

Hơn nữa theo như Sở Duyệt nói, mấy tháng sau hắn mới có thể biến thành thây khô, nếu bọn họ có thật nhiều dịch dị năng, vậy thì trong khoảng thời gian này sẽ có vô số người không tin, mà sẽ phải tìm mọi cách để thử, để có được nó.

Sau khi nghe Sở Duyệt nói thứ này có thể sẽ biến con người ta thành thây khô, mấy người trong đội cũng không dám đụng vào mấy cái bình trên giá nữa.

Lúc này nghe Giang Thành nói những cái bình này đều trống không, đều nhịn không được mà cầm cái bình trên giá lên, mở từng cái một ra, quả nhiên đều trống rỗng.

Trách không được lại đặt ở hành lang.

- Tiểu Duyệt, bọn họ…… Bọn họ có từng nói có cách nào khắc phục hay không?

Giang Thành hỏi xong, trong lòng hắn cũng đã có đáp án, nếu như bọn chúng có biện pháp, lầu 5 sẽ không có như ống thủy tinh ngâm người như vậy, căn cứ thực nghiệm cũng sẽ không có người biến dị cho đến tận bây giờ.

Thật ra hắn không quá lo lắng cho mình, hắn không còn người thân trên thế giới này, không có vướng bận một ai, có chết cũng không sao.

Nhưng chiến hữu đã cùng hắn uống dịch dị năng kia, trước khi tang thi bùng nổ người đó mới lên chức ba, nếu người đó biến thành thây khô, vợ con hắn sẽ sống sót trong mạt thế này như thế nào đây?

Sở Duyệt mím môi, có biện pháp cứu hay không, cô phải hỏi mục ca mới biết được, nhưng hiện tại cô không có cách nào tiến vào không gian để đi hỏi, chỉ có thể an ủi Giang Thành:

- Không phải chúng ta còn tìm được mười bình dịch dị năng sao? Mang về nhờ viện sĩ long nghiên cứu một chút, nói không chừng có thể tìm được biện pháp cứu anh.

Giang Thành thấy mọi người nhìn mình, trên mặt đều là vẻ lo lắng, hắn mỉm cười, nhẹ nhàng thở ra một hơi, lại đánh lên tinh thần.

Liền tính biến thành thây khô, cũng là chuyện của mấy tháng sau, hiện tại lo lắng có chút sớm, vẫn nên tranh thủ thời gian dọn dẹp căn cứ này lại một lần nữa.

- Không có việc gì, giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền! Chuyện sau này, về sau lại nói, hiện tại chúng ta phải làm chính sự trước, bắt tay vào công việc hạ căn cứ này trước. Đi, gọi tập hợp, chúng ta nên đi lên rồi!

Sở Duyệt nhìn Giang Thành trong nháy mắt đã khôi phục lại trạng thái, vẫn rất bội phục hắn, chút nữa cô nhất định phải nhờ mục ca nghĩ cách cứu hắn, một người như vậy, biến thành thây khô thì rất đáng tiếc.

- Đội trưởng, mọi người ở chỗ này a, có lục soát được thứ tốt gì không a?

Mấy người vừa mới xoay người, đã thấy Vương Vĩ vừa nói vừa đi về phía bọn họ, nhìn thấy những chiếc bình màu lục trên giá, ánh mắt hắn liền sáng lên, vui vẻ hô:

- Ai nha má ơi! Nơi này còn có nhiều như vậy a! Này đủ cho toàn bộ chúng ta a?

Bình Luận (0)
Comment