Trùng Sinh Mạt Thế Ngàn Dặm Đường Về (Dịch Full)

Chương 295 - Chương 295 - Người Có Thể Cứu Được Hắn Là Cô.

Chương 295 - Người có thể cứu được hắn là cô.
Chương 295 - Người có thể cứu được hắn là cô.

Sở Duyệt cùng mấy người Giang Thành còn chưa kịp nói chuyện, Vương Vĩ đã chạy tới, hoàn toàn làm lơ bọn họ, chạy về phía cái giá, hai tay đặt trước kệ giống một tên nhóc tham tiền, giọng nói run rẩy vì kích động:

- Hắc…… Nhiều như vậy…… háo hức quá!!

- Đều là rỗng.

Giọng nói nhàn nhạt của Giang Thành vang lên phía sau lưng hắn.

- A?

Vương Vĩ lập tức đánh thẳng eo, vẻ hưng phấn trên mặt nhất thời cứng đờ, có chút không dám tin tưởng, quay đầu nhìn Giang Thành.

Thấy vẻ mặt đám người đều không giống nói giỡn, hắn cũng vẫn chưa từ bỏ ý định mà cầm mấy bình mở ra xem, thấy quả nhiên là trống không, bàn tay rũ xuống thả bình về lại chỗ cũ, vẻ mặt đau khổ nói:

- Thật đúng là trống không a? Ai! Uổng công vui vẻ!

- Có cái gì đáng tiếc, cho dù tràn đầy thì thế nào? Đều là đồ hại người, uống vào sẽ chết người, cho dù là tràn đầy, bây giờ tôi cũng sẽ huỷ hết, miễn để nó lại gây thêm tai họa cho nhiều người!

Một đội viên đứng bên cạnh Giang Thành, nhìn mấy cái bình màu lục rồi nói, trong giọng nói đều là tức giận.

- Đúng! Tôi nghĩ cái căn cứ này nên bị đốt đi. Những thứ trong này chẳng có gì là tốt cả, dùng một mồi lửa đốt hết đi!

Một thành viên khác trong đội cũng nghiến răng nghiến lợi nói.

Lúc này sắc mặt của mấy người trong đội đều không tốt, bọn họ đều tin Sở Duyệt chắc chắn sẽ không lừa bọn họ, mọi người đều đã gặp qua đám thây khô ở lầu 5, không nghĩ tới dịch dị năng mà bọn họ trải qua bao gian khổ tìm được, lại là đồ vật hại người!

Căn cứ thực nghiệm này còn dám lấy mấy thứ độc dược đó ra để bàn hợp tác với phía chính phủ, bọn họ muốn cho diệt sạch nhân loại sao?

Nghĩ đến chuyện không bao lâu nữa Giang Thành sẽ biến thành thây khô, trong lòng bọn họ đều không dễ chịu.

Truy bọn họ là người căn cứ Cách Kỳ, nhưng từ sau khi ra khỏi căn cứ Cách Kỳ, Giang Thành chính là đội trưởng của bọn họ.

Lúc đầu bọn họ còn có chút không phục khi Giang Thành làm đội trưởng, để Nghiêm Khắc làm đội phó, nhưng mấy ngày nay ở trong núi , nếu không phải có Giang Thành, có lẽ bọn họ đã không thể đi đến tòa căn cứ thực nghiệm này.

Mấy ngày nay bọn họ cùng nhau chiến đấu vào sinh ra tử, đã sớm hình thành tình đồng đội có thể vì nhau hy sinh tính mạng, muốn bọn họ nhìn thấy Giang Thành đợi chờ cái chết, còn khó chịu hơn bảo bọn họ đi chết.

- Ý gì? Cái gì là độc dược?

Vương Vĩ không hiểu rõ tình huống như thế nào, nhưng nhìn vẻ mặt của mấy thành viên trong đội, thấy có gì đó không thích hợp, hắn vội vàng nhìn về phía Giang Thành hỏi.

- Không có gì, chỉ là sau khi uống dịch dị năng này, di chứng tương đối nghiêm trọng. Cho nên sau khi chúng ta trở về, liền nói chỉ tìm được một lọ dịch dị năng, tránh gây phiền toái, còn những thứ khác, chờ viện sĩ Long và nhóm chuyên gia nghiên cứu ra phương pháp giải quyết rồi nói.

Giang Thành thấy ánh mắt khẩn trương của Vương Vĩ chiếu về phía mình, liền nhàn nhạt nói, giống như đang nói một chuyện không đáng nhắc tới vậy.

Hắn không nói cho Vương Vĩ biết hắn có thể sẽ biến thành thây khô, lấy tính tình của Vương Vĩ, nhất định sẽ không chịu nổi, hắn không muốn thấy Vương Vĩ khóc đến rối tinh rối mù ngay lúc này.

- Có di chứng gì? Lão đại, có phải anh có chỗ nào không thoải mái hay không?

Vương Vĩ nghe thấy Giang Thành nói có hậu di chứng, càng thêm khẩn trương, vì Giang Thành đã uống thứ này.

- Hiện tại không phải lúc để nói cái này, việc chúng ta phải làm bây giờ chính là dọn dẹp sạch sẽ phần còn lại của căn cứ thực nghiệm, cứu những người bị nhốt ở lầu 4 ra ngoài, nhất định phải kết thúc tất cả tội ác ở nơi này.

Giang Thành nói xong, quay đầu đi ra ngoài, Vương Vĩ vội vàng đuổi theo, vừa đi vừa hỏi:

- Lão đại, rốt cuộc là có di chứng gì? Có ảnh hưởng đến anh hay không a? Vì sao tôi lại nghe thấy hai người bọn hắn nói cái gì mà có chết hay không?

Sở Duyệt đi theo vài bước, sau đó tụt lại phía sau, ngồi xổm xuống đấy để buộc dây giày, Giang Thành thấy cô không đuổi kịp, liền quay đầu chờ cô.

Sở Duyệt vội nói:

- Em thắt lại dây giày, mọi người đi trước đi, em sẽ tới ngay.

Giang Thành nghĩ nghĩ, gật gật đầu, mang theo đám người Vương Vĩ đi ra bên ngoài.

Sở Duyệt thấy bọn họ đều đi rồi, vội vàng chạy về phía bức tường, tiếp tục khôi phục bức tường về trạng thái ban đầu.

Căn cứ này sẽ bị bọn họ hạ sớm, sau khi đám người Giang Thành bọn họ trở về chắc chắn sẽ dẫn quân đội tới nơi này.

Cái khác không cần nói, chỉ cần mang những tấm vải đen được sản xuất ở lầu sáu ra ngoài, chắc chắn là thứ tốt.

Cho dù là người thường hay quân đội, có quần áo làm từ loại vải dệt này, hệ số an toàn chắc chắn sẽ được nâng cao hơn rất nhiều.

Đến lúc đó, toàn bộ căn cứ thực nghiệm sẽ bị lục soát lại một lần, không thể để cái lỗ này lưu một chút dấu vết.

Nếu bây giờ không sửa lại, sau này muốn tìm cơ hội để đi xuống cũng sẽ không dễ dàng.

Vì muốn sửa xong nó trong thời gian nhanh nhất, cả người Sở Duyệt vội đến mức ra một thân mồ hôi, cuối cùng cũng khôi phục bức tường về trạng thái ban đầu, khiến nó trông giống như chưa từng được đào ra một lỗ.

Sở Duyệt sửa tường xong, lại di cái giá trở về, bây giờ bọn họ muốn lục soát thế nào cũng được.

Lúc cô đi đến chỗ ngoặt hành lang, nghe thấy Giang Thành đang nói chuyện với Nghiêm Khắc ở một căn phòng khác.

Có lẽ tạm thời sẽ không có ai tới đây, Sở Duyệt tâm niệm vừa động, tiến vào không gian.

Trong không gian, Mục Ca đang nhìn Mục Ly bày ra những bài thi mà cô ấy đã tích cóp cho hắn, thấy Sở Duyệt tiến vào, Mục Ly vội vàng đứng lên, quan tâm hỏi:

- Bên ngoài thế nào? Cô đã tìm được cơ hội cho tôi ra ngoài sao?

Trước đó Mục Ly đã muốn rời khỏi không gian với Sở Duyệt, nhưng Sở Duyệt không đồng ý.

Mà hiện tại, lúc này cô cũng đi cùng đám người Giang Thành, nếu Mục Ly đột nhiên xuất hiện, như vậy quá đột ngột, nếu Mục Ly muốn ra ngoài thì phải đợi cô tìm được cơ hội thích hợp mới được.

Sở Duyệt lắc đầu, tầng lầu này đến một con quỷ cũng không có, làm sao cô có thể tìm được cơ hội để đưa Mục Ly ra ngoài?

Mục Ly có chút thất vọng, Sở Duyệt liều mạng vì cứu Mục Ca, nhưng cô ấy lại không giúp được gì, trong lòng có chút băn khoăn.

Sở Duyệt không có thời gian nói chuyện với cô ấy, cô vào không gian là vì muốn hỏi Mục Ca về chuyện Giang Thành uống dịch dị năng.

- Mục Ca, tôi vào là vì muốn hỏi cậu chuyện này, người uống dịch dị năng cũng sẽ biến thành thây khô sao?

- Uống?

Mục Ca có chút kinh ngạc nhìn Sở Duyệt, hắn chưa từng nhìn thấy ai uống dịch dị năng bao giờ a?

- A, uống, cầm cái bình, uống phát hết luôn.

Sở Duyệt gật gật đầu, giọng nói có chút bất đắc dĩ, Giang Thành a, giống như căn bệnh hắn đang mắc phải là một kiểu nghi nan tạp chứng.

- Vậy hắn có thức tỉnh dị năng không?

Mục Ca nghĩ nghĩ hỏi.

- Thức tỉnh dị năng, tôi quên mất không hỏi xem hắn thức tỉnh dị năng gì rồi, nhưng hiện tại có lẽ cấp bậc dị năng không cao, dù sao hắn căn bản không thể sử dụng được dị năng ở căn cứ thực nghiệm này.

Sở Duyệt kể tất những gì mà mình biết về tình hình hiện tại của Giang Thành cho Mục Ca.

Mục Ca nghe xong, ngồi ở đó không nói chuyện, ngón tay vô thức gõ gõ lên đùi.

Sở Duyệt cùng Mục Ly biết hắn suy nghĩ, cũng không dám lên tiếng quấy rầy hắn.

Qua một hồi lâu, Mục Ca đột nhiên lên tiếng hỏi Sở Duyệt:

- Hắn rất quan trọng với cô sao? Không thể không cứu sao?

Sở Duyệt nhìn vẻ mặt có chút nghiêm túc của Mục Ca, lông mày cũng nhăn lại, liền hỏi trước:

- Muốn cứu hắn rất khó sao? Sẽ ảnh hưởng đến cậu sao?

Mục Ca cười lắc đầu, nói:

- Hiện tại đã không còn liên quan gì đến tôi nữa, người có thể cứu được hắn là cô.

Bình Luận (0)
Comment