- Tôi??
Sở Duyệt có chút ngoài ý muốn:
- Dịch dị năng không phải là của cậu sao? Tôi…… Tôi phải làm sao mới có thể cứu hắn?
- Tuy dịch dị năng là của tôi, nhưng khi đó nó cũng là dị năng được rút ra từ không gian, hiện tại cô là chủ nhân của không gian, đương nhiên người có thể cứu hắn cũng là cô.
Mục Ca không nói làm cách nào để cứu người, nhưng hắn nói cho Sở Duyệt biết nguyên nhân sử dụng dịch dị năng sẽ làm con người biến thành thây khô:
- Sở dĩ dịch dị năng làm con người thức tỉnh dị năng, là bởi vì nó có thể kích phát các năng lực nguyên tố trong cơ thể con người, thân thể là thuộc tính gì, sẽ kích phát ra dị năng đó. Một số người có quá nhiều nguyên tố trong cơ thể, vì vậy chỉ có thể kích phát ra dị năng tương đối râu ria, ví dụ như, năng lực nhìn ban đêm.
Nói tới đây, khóe môi Mục Ca nhếch lên một đường cong, mang theo tia trào phúng, dừng lại một chút rồi nói:
- Nhưng dịch dị năng mà bọn họ rút ra từ cơ thể tôi có khuyết điểm, người thức tỉnh dị năng sẽ không thể hấp thụ năng lượng nguyên tố trong tự nhiên để bổ sung dị năng trong cơ thể mình, cho nên, nếu bọn họ muốn sử dụng dị năng, bọn họ nhất định phải liên tục rút năng lượng từ cơ thể ra khỏi người mình, thẳng đến khi ép khô tất cả chất dinh dưỡng.
Sở Duyệt vừa nghe vừa gật đầu, thấy Mục Ca nói tới đây liền ngừng lại, vội vàng hỏi:
- Sau đó thì sao? Phải giải quyết tình huống này như thế nào a?
Mục Ca nhìn bộ dáng vội vàng của Sở Duyệt, khẽ thở dài một hơi, nói tiếp:
- Cô cũng biết, không gian này có tác dụng thay đổi năng lượng, trên thực tế dịch dị năng cũng được sinh ra như vậy. Muốn cứu người kia rất đơn giản, cô chỉ cần dùng không gian kích hoạt lại dị năng cho hắn một lần nữa, để năng lượng trong thân thể hắn có thể chuyển hóa thành năng lượng tự nhiên.
- Nhưng mà toàn bộ quá trình này, hắn cần phải điều động toàn bộ dị năng trong cơ thể, cũng cần phải có sự hợp tác của hắn. Nếu như vậy, không gian của cô sẽ bị bại lộ, người thông minh một chút, có thể sẽ đoán ra cô là người có thể kích hoạt dị năng của người khác!
Mục Ca nhìn vào mắt Sở Duyệt, vẻ mặt nghiêm túc, giọng nói cũng trầm xuống:
- Sở Duyệt, cô phải suy nghĩ thật cẩn thận, trên thế giới này con người đều tham lam, nếu như để người khác biết được năng lực này của cô, kết cục của cô sẽ thế nào!
Sở Duyệt cúi đầu, cắn môi không nói chuyện, đương nhiên cô biết kết cục kia sẽ là gì.
Nhưng cô không thể nhẫn tâm đứng nhìn huấn luyện viên Giang chết đi.
- Tiểu Duyệt, chị không biết người em muốn cứu là dạng người gì, nhưng chị vẫn muốn khuyên em một câu, đừng dễ dàng tin tưởng bất cứ kẻ nào! Cho dù hiện tại em tin tưởng hắn sẽ không bán đứng em, nhưng nhân tâm là thứ phức tạp nhất.
Mục Ly thấy bộ dáng rối rắm của Sở Duyệt, vội vàng mở miệng khuyên cô.
Tuy cô ấy mới quen biết Sở Duyệt không lâu, nhưng Sở Duyệt vừa gặp đã cứu cô ấy, hiện tại còn đang liều mạng cứu Mục Ca.
Cô gái nhỏ này quá thiện lương, cô ấy thật sự sợ Sở Duyệt sẽ không màng an nguy của bản thân mà cứu người đã uống dịch dị năng kia.
Cô ấy có thể bảo đảm mình và Mục Ca tuyệt đối sẽ không phản bội Sở Duyệt, nhưng những người khác thì sao, ai dám bảo đảm đây?
Sở Duyệt ngẩng đầu nhìn Mục Ly cười cười, vỗ tay cô ấy rồi nói:
- Yên tâm đi, em sẽ không hồ đồ như vậy, không thể vì cứu hắn mà để lộ bí mật của mình, em sẽ nghĩ cách khác.
Cứu thì nhất định phải cứu!
Huấn luyện viên Giang là một người quân nhân rất đủ tư cách, từ khi cô quen biết hắn, hắn chưa bao giờ làm điều gì vì bản thân.
Hắn luôn chiến đấu về quốc gia, vì những người may mắn sống sót trong mạt thế, chưa bao giờ quan tâm tới chuyện sống chết của bản thân mình.
Chuyện như vậy, Sở Duyệt tự biết mình không làm được điều đó, cô cũng rất kính nể hắn, đời trước chính vì có sự tồn tại của những người như hắn, cho nên mạt thế mới không hoàn toàn sụp đổ mà đang phát triển theo chiều hướng tốt hơn.
Nhưng làm thế nào mới có thể lặng lẽ kích hoạt lại dị năng cho hắn a?
Làm thế nào mới có thể kích hoạt lại tất cả dị năng của hắn mà không để hắn phát hiện ra a?
- Nếu không tôi đi đánh với hắn một trận, lúc đánh nhau, tất cả dị năng của hắn sẽ được điều động, tôi có thể thuận tiện kích hoạt cho hắn một chút, không phải là được rồi sao?
Sở Duyệt bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Mục Ca với ánh mắt sáng quắc, chờ hắn nói được.
Mục Ca nhìn ánh mắt tràn đầy chờ mong của Sở Duyệt, cười cười, nghĩ nghĩ nói:
- Có thể đi thử xem, nói không chừng sẽ có kết quả.
Sở Duyệt nghe Mục Ca nói có thể, liền vui vẻ, vậy không phải là đã giải quyết được vấn đề rồi sao?
Bây giờ cô sẽ ra ngoài, tìm cơ hội đánh với hắn một trận, đến lúc đó cô sẽ xuống tay nặng chút, để hắn dồn toàn lực chú ý vào chỗ ăn đau, hắn không chú ý đến những cảm giác khác.
Sau khi nói chuyện với Mục Ca và Mục Ly, Sở Duyệt tâm niệm vừa chuyển, liền ra bên ngoài, đi tới chỗ ngoặt, đi về phía căn phòng đám người Giang Thành đang đứng.
- Không phải tôi không tin em gái Tiểu Duyệt, nhưng đây chỉ là những gì cô ấy nghe được, có phải sự thật hay không, ai trong chúng ta có thể bảo đảm đây? Hơn nữa, cho dù chúng ta tin tưởng em gái Tiểu Duyệt, là bởi vì cô ấy đã cứu chúng ta, chiến đấu cùng chúng ta, nhưng nếu báo lên cấp trên, người phía trên sẽ tin cô ấy sao?
Đi tới gần, Sở Duyệt liền nghe thấy giọng nói đầy bất đắc dĩ của Nghiêm Khắc từ bên trong truyền tới.
Giang Thành nhìn Nghiêm Khắc ở đối diện, sao người này lại cứng đầu như vậy?
- Cái này đơn giản, chúng ta đều không cần nhắc tới Tiểu Duyệt, chỉ cần bắt một người trong căn cứ biết những việc về là được.
Giọng nói của Giang Thành mang theo chút không kiên nhẫn, hắn vốn không định kéo Sở Duyệt vào chuyện này.
Hắn định báo cáo về chuyện tìm được mười bình dịch dị năng lên phía trên, bên ngoài sẽ nói rằng chỉ tìm được một bình, những bình còn lại đều trống không, miễn cho đến lúc đó có người không chịu nổi mà lén sử dụng những bình còn lại.
Nhưng Nghiêm Khắc lại không tin dịch dị năng này có thể là thuốc độc, chuyện Giang Thành sẽ biến thành thây khô đều là làm trò trước mặt vương vĩ nhằm để nói với hắn, lúc này vương vĩ vẫn còn đang yên lặng ngồi trên mặt đất, nhưng Nghiêm Khắc vẫn không tin.
Bọn họ vào sinh ra tử nhiều lần, thật vất vả mới tìm được thứ này, vốn còn nghĩ rằng nó là nhy vọng mới của nhân loại, giờ đây nó lại trở thành thứ độc dược sắp giết chết đồng đội của mình!
Hắn kiên trì muốn báo cáo tất cả mọi chuyện từ đầu chí cuối lên cấp trên, hết thảy sẽ do cấp trên quyết định, hắn tin tưởng có nhiều chuyên gia như vậy, nhất định sẽ cho hắn một kết quả vừa lòng.
Nhưng Giang Thành lại không cho là như vậy.
Dịch dị năng này là do căn cứ thực nghiệm phát minh ra, nhân viên nghiên cứu ở nơi này còn không tìm được biện pháp giải quyết vấn đề, những chuyên gia đó cũng chưa chắc có thể giải quyết được.
Cho dù sau khi trở về, bọn họ nói dùng thứ này dùng về sau có thể sẽ biến thành thây khô, nhưng có bao nhiêu người tin đây?
Chỉ sợ phải chờ tới khi Giang Thành biến thành thây khô thì bọn họ mới tin đi.
Trong thời gian mấy tháng này, không có gì để bảo đảm sẽ không có ai động tâm tư với nó, rốt cuộc có mấy ai chống cự lại được sức cám dỗ của dị năng.
Còn không bằng chỉ nói tìm được một bình, đủ cho viện sĩ Long nghiên cứu là được, không đủ thì bọn họ sẽ lặng lẽ bổ sung cho viện sĩ Long.
- Cho dù anh bắt một nhân viên nghiên cứu trong căn cứ trở về, người không tin chắc chắn cũng sẽ không tin. Cho dù chỉ đưa ra một bình, cũng sẽ có người đánh chủ ý với nó.
Nghiêm Khắc trầm giọng, tranh chấp vừa rồi, kỳ thật chỉ là vì hắn không muốn tin hiện thực mà thôi, sau khi bình tĩnh lại, hắn cũng không muốn tranh luận với Giang Thành nữa, mà ủ rũ cụp đuôi nói.