Trùng Sinh Mạt Thế Ngàn Dặm Đường Về (Dịch Full)

Chương 297 - Chương 297 - Lên Mặt Đất

Chương 297 - Lên mặt đất
Chương 297 - Lên mặt đất

Giang Thành nhìn bộ dáng chán nản của Nghiêm Khắc, giọng nói cũng hòa hoãn xuống:

- Cho nên chỉ có thể báo một bình, cho dù có người có đánh chủ ý, cũng không có chỗ để giở thủ đoạn, tôi không phải sợ người nghĩ cách tự biến mình thành thây khô, mà chỉ sợ bọn họ tiếc mạng, kiếm người khác thử thuốc.

Giang Thành nói như vậy cũng không phải không có căn cứ, lần trước bọn họ mang về ba bình hàng mẫu, liền có người muốn thu mua hai bình với giá cao.

Vì sao lại muốn mua hai bình?

Là bởi vì có hai người muốn thức tỉnh dị năng hay là muốn mua bảo hiểm?

Cho dù Giang Thành có biến thành thây khô, thì những người được gọi là tầng lớp thượng lưu đó chưa chắc đã tin nguyên nhân biến dị là do dịch dị năng, bọn họ không được tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình, bọn họ sẽ không cam tâm.

Nhưng nếu có quá ít dịch dị năng, như vậy bọn họ chỉ còn hai lựa chọn, hoặc là chờ đợi kết quả nghiên cứu, hoặc là không sợ chết mà tự mình thử nghiệm.

Bất quá, Giang Thành đoán chắc tất cả bọn họ sẽ chọn vế trước.

- Nhưng nếu báo cáo quá ít, có thể làm ảnh hưởng đến tiến độ nghiên cứu của nhóm chuyên gia hay không? Vạn nhất do quá ít hàng mẫu, làm chậm trễ thời gian, anh làm sao bây giờ?

Nghiêm Khắc nói tới đây, trong mắt đã hàm chứa nước mắt, hắn quay đầu đi, hít sâu một hơi, rồi nói tiếp:

- Chúng ta có thể lặng lẽ, làm tốt công tác bảo mật, để không cho nhiều người biết về nó, như vậy chẳng phải là được rồi sao?

- Làm tốt công tác bảo mật thì đã sao?

Giang Thành cười nhạo một tiếng, đôi mắt nhìn về phía tất cả thành viên trong đội, nhẹ giọng nói:

- Lần trước, lúc chúng ta mang vật mẫu trở về, làm công tác bảo mật chưa đủ tốt sao? Không phải vẫn có rất nhiều người biết đến chuyện này sao. Cho nên, chúng ta chỉ có thể giấu kín chuyện này trong đội, bảo đảm không tiết lộ một chữ ra ngoài, mới là bảo mật chân chính, mọi người làm được không?

Câu nói cuối cùng này, Giang Thành đột nhiên lớn tiếng nói, các thành viên trong đội đều ngẩng đầu nhìn Giang Thành, đứng nghiêm, lớn tiếng trả lời:

- Có thể làm được! Bảo đảm không tiết lộ một chữ!

Giang Thành nhìn thấy ánh nước chợt lóe trong mắt Nghiêm Khắc, lại nhìn thấy bộ dáng khổ sở trên mặt các thành viên ở đây, còn có khuôn mặt đầy nước mắt của Vương Vĩ, bỗng nhiên cười rộ lên, nói:

- Yên tâm đi! Có càng ít dịch dị năng, tôi tin tiến độ nghiên cứu sẽ càng nhanh. Nếu thật sự không đủ, chúng ta sẽ lén lút bổ sung cho bọn họ một ít không phải là được rồi sao, loại chuyện này không hề khó đối với chúng ta đi?

Nói xong, bàn chân lại nhẹ nhàng đá Vương Vĩ một cái, ghét bỏ mắng hắn:

- Mau thu lại nước mắt nước mũi của cậu đi, tôi còn chưa có chết đâu, nhìn bộ dáng không chút tiền đồ của cậu kìa.

Vương Vĩ giơ tay lau nước mắt rồi hét lên:

- Lão đại, tôi…… Không khống chế được, vì sao…… vì sao lại thành ra như vậy? Sớm biết như vậy, lúc ấy tôi nên ngăn cản anh, không cho anh uống thứ đồ kia, hiện tại phải làm sao bây giờ?

Nhìn thấy Vương Vĩ sắp dựa tới gần mình, Giang Thành liền vội trốn qua một bên, lười nói chuyện với hắn.

Tiểu tử Vương Vĩ này cái gì cũng tốt, chỉ là quá nhiều nước mắt, gặp chuyện cũng chỉ biết khóc, còn không bằng cô nhóc Sở Duyệt kia a.

Nói đến Sở Duyệt, Giang Thành nhìn về phía cửa, đã thấy Sở Nguyệt đã đứng ở cửa.

Sở Duyệt thấy Giang Thành nhìn về phía mình, cũng vội vàng bảo đảm:

- Em cũng cam đoan, không tiết lộ một chữ ra ngoài.

Giang Thành mỉm cười, đang định nói chuyện, đột nhiên trong túi truyền ra tiếng "bíp-bíp".

Sắc mặt Giang Thành đột nhiên trở nên nghiêm túc, âm thanh này phát ra từ chiếc vòng tay trong túi, mà những chiếc vòng tay này đều được lấy từ trên người nhóm nghiên cứu viên vây công bọn họ.

Sở Duyệt nghĩ đến chuyện này, nếu như đám người trên mặt đất tới chi viện, qua rất lâu mà còn chưa trở về, người phía trên mặt đất chắc chắn sẽ chủ động liên hệ với bọn chúng.

Nếu không liên hệ được, chắc chắn bọn chúng sẽ đoán được có chuyện không hay đã xảy ra.

Đến lúc đó, đám người trên đó sẽ tiếp tục phái một nhóm người khác xuống đây, hoặc thậm chí có nhiều khả năng là bọn chúng sẽ phục kích ở lối ra của căn cứ dưới lòng đất, chờ một lưới bắt hết bọn họ.

Cho nên Sở Duyệt nói mọi người cởi vòng tay của đám người trợ lý Tô cùng đám người từ phía trên xuống, mỗi người mang theo vài cái, nếu đám người phía trên liên lạc, bọn họ cũng có thể cố gắng câu giờ.

Giang Thành lấy vòng tay ra, đưa tới trước mặt Sở Duyệt.

Sở Duyệt cầm vòng tay, nhấn nút nghe, còn chưa kịp nói gì, đầu bên kia đã truyền đến giọng nói của một người đàn ông:

“Thế nào? Bắt được rồi sao? Sao lâu như vậy mà không có tin tức gì?”

Sở Duyệt hít một hơi thật sâu, giả giọng trợ lý Tô, trả lời:

“Giải quyết được mấy tên, có hai tên chạy thoát, chúng tôi đang đuổi theo.”

“Cô là…… trợ lý Tô? Lão sa đâu? Hắn đâu rồi?”

Người đàn ông đối diện có chút kinh ngạc, sao trợ lý Tô lại lấy được vòng tay của Lão Sa?

Nên biết trợ lý Tô này luôn ỷ vào bản thân là cánh tay phải đắc lực của giáo sư Vu, ngày thường còn không thèm liếc nhìn đám nhân viên bảo vệ như bọn họ.

“Lão sa vừa mới bị những người đó đánh chết. Chúng tôi đang vội, cứ như vậy đi.”

Sở Duyệt nói xong, lập tức cắt đứt trò chuyện.

Mẹ gia, không biết có bị lòi đuôi hay không.

Sở Duyệt ngẩng đầu, thấy mọi người đều đang nhìn mình, Vương Vĩ còn ngừng cả khóc, còn cho cô một like:

- Em gái Tiểu Duyệt, em thật trâu a.

Cô cư nhiên dám nói thẳng với đối phương rằng đám người đó đã chết, mấy lời này nghe có chút thái quá, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy có phần đáng tin, không biết phía bên kia có tin hay không.

Sở Duyệt không để ý tới Vương Vĩ, trong lòng cô có chút không yên tâm, quay đầu thúc giục Giang Thành:

- Huấn luyện viên Giang, chúng ta nên tranh thủ chạy lên trên trước, nhân lúc trước khi bọn họ kịp phản ứng.

Giang Thành gật đầu, quay đầu gọi thành viên trong đội tập hợp lại, sau đó đi lên trên, cố gắng không ngừng, tranh thủ xử lý gọn căn cứ thực nghiệm này trong hôm nay.

Đám người lại leo theo giếng thang máy lên, bắt đầu từ tầng sáu, mỗi một tầng đều đi vào nhìn qua một lượt.

Lần này mục đích chính của bọn họ là muốn tìm chút đồ ăn, hiện tại thể lực của mọi người đều có chút không theo kịp, phải tìm chút đồ ăn bổ sung trước.

Trước đó, đám người Giang Thành vì tiết kiệm đồ ăn mang theo trên đường, chỉ dám ăn một chút, không để bị đói là được.

Kết quả vừa tới gần căn cứ, còn chưa kịp ăn, cả người đã tê rần, đồ mang theo cũng bị đám người đó lục soát lấy sạch.

Từ sáng đến giờ chưa bỏ gì vào bụng, bọn họ đã sớm đói đến mức ngực dán vào lưng, kế tiếp đi lên mặt đất sẽ tiếp tục là một trận đánh ác liệt, nếu không tìm chút đồ ăn bổ sung thể lực, chỉ sợ là bọn họ căng không được.

Nhưng việc quản lý trong căn cứ thực nghiệm này thật sự khá nghiêm, lầu 5 lầu sáu đều không tìm thấy đồ ăn, chỉ có một ít đồ ăn vặt để lót bụng, cũng may có nhiều phòng được cung cấp nước uống, nguồn nước đầy đủ. .

Mọi người uống đầy một bụng nước, rất hài lòng, dù sao bên ngoài thiếu nước sạch, trong căn cứ cũng không có nhiều nước sạch để uống.

Sở Duyệt cắn môi đi phía sau theo Giang Thành, trong tay cầm chiếc bánh lòng đỏ trứng gà mà hắn vừa mới đưa cho mình, nhưng chiếc bánh lòng đỏ trứng gà này, ba phút trước còn ở trong không gian của cô.

Bình Luận (0)
Comment