Trùng Sinh Mạt Thế Ngàn Dặm Đường Về (Dịch Full)

Chương 298 - Chương 298 - Cuối Đường Hầm

Chương 298 - Cuối đường hầm
Chương 298 - Cuối đường hầm

Hai tầng lầu này làm gì có đồ ăn, mấy đồ ăn vặt mà đám người bọn họ tìm được đều là Sở Duyệt tìm cơ hội lặng lẽ đặt vào.

Lúc trước để tiện cho việc leo núi, liền thu balo vào không gian, sau lại bò lên bò xuống nên cô không lấy ra, bằng không, lúc này cô có thể “lấy” chút đồ ăn từ không gian ra cho mấy người Giang Thành lót dạ.

Mấy thứ cô lén để vào, lúc này lại bị Giang Thành cùng một thành viên trong đội khác nhét trở về, Sở Duyệt vừa cảm động lại có chút cạn lời.

Lúc đến lầu 4, những người bị coi là thực nghiệm thể đa số vẫn ở trong phòng của mình, thậm chí còn không cử động, nhưng một số người đang cố gắng bước ra ngoài.

Nhìn thấy đám người Sở Duyệt mặc đồ bảo hộ đột nhiên xuất hiện, liền lập tức quay người định chạy trở về, Giang Thành vội gọi bọn họ lại:

- Đừng sợ! Chúng tôi là quân nhân, tới cứu mọi người, chúng tôi đã giải quyết tất cả nhân viên nghiên cứu ở đây, chờ cửa cửa căn cứ này mở ra, mọi người liền có thể đi ra ngoài!

Những người đó bán tín bán nghi nhìn bọn họ, đứng tại chỗ, muốn rời đi nhưng lại không dám, cũng không cam lòng quay lại.

Sở Duyệt nhìn những người không nhúc nhích ở trong phòng, ngẩng đầu thương lượng cùng Giang Thành:

- Huấn luyện viên Giang, chúng ta đi lên phía trên thôi, nếu bọn họ đều dám đi ra ngoài, chứng tỏ tầng lầu này không có nhân viên nghiên cứu.

Những người này đã bị mắc kẹt trong tuyệt vọng quá lâu, phải cho bọn họ một chút thời gian, để từ từ thoát ra.

Giang Thành gật đầu, dẫn đội viên lên lầu tiếp theo.

Khi đến lầu một, mọi người đều tìm được chút đồ ăn, cả tầng này phần lớn đều là ký túc xá nhân viên, bên trong cũng có chút đồ ăn vặt gì đó.

Sở Duyệt còn “Tìm được” chút mì gói và cơm tự nóng, cuối cùng mọi người cũng no bụng.

Lục soát lầu một xong, đã đến lúc đi ra ngoài, xuất phát đi lên phía trên mặt đất.

Sở Duyệt nhìn cánh cửa kia, trong lòng vẫn có chút lo lắng, vạn nhất trước đó xử lý không tốt, để đối phương nghi ngờ, nói không chừng hiện tại ngoài cửa đang có một đám người chờ đợi bọn họ.

Bất quá hiện tại bọn họ đang mặc áo choàng đen và đeo mặt nạ phòng độc của căn cứ, cho dù bên ngoài có người đang đợi bọn họ, trừ khi vừa gặp nhau đã ném đạn bừa bãi, nếu không cũng có thể kéo dài một chút thời gian.

Cửa căn cứ ngầm có hình tròn, vừa dày vừa nặng, ngoại trừ màn hình điều khiển, còn có khóa mật mã, Sở Duyệt tiến lên, không chút tốn sức đã mở được khóa..

Khi cánh cửa từ từ mở ra, hình ảnh bên ngoài liền hiện ra trước mắt mọi người.

Ngoài cửa có bốn năm người đứng đó, một người trong số bọn họ là người gác cửa, Sở Duyệt đã nhìn thấy trước đó, hai người còn lại mặc áo khoác trắng và đội mũ trắng, bọn họ trông giống như những đầu bếp trong bếp.

Hai người còn lại có lẽ là nhân viên bảo vệ, nhưng nhìn màu sắc quần áo có chút không giống người bên trong căn cứ ngầm, bọn họ đang đứng ở cửa nói chuyện.

Nhìn thấy cửa lớn mở ra, người canh cửa vội vàng đi tới, ân cần hỏi:

- Ra rồi? Giải quyết xong những người đó rồi sao? Các người nói xem vì sao lại có người ngoài lẻn vào được? Chỗ tôi không có vấn đề a, hơn nữa tôi cũng không để ai vào bên trong được a.

Sở Duyệt đứng ở trong cửa không đi ra ngoài, cô nhìn xuyên qua đám người phía trước, liếc hắn ta một cái, trong lòng nghĩ thầm:

Đại ca, anh có thể khiêm tốn chút được rồi, đám người trước mắt đều là đi vào ngay dưới mí mắt anh a.

Đám người Giang Thành không nói gì, đi thẳng về phía chiếc xem con đang đậu trên đường..

Người canh cửa cảm thấy có chút kỳ quái, nhíu mày, hôm nay những người này làm sao vậy, vì sao không nói lời nào? Không phải thường nói nhiều lắm sao?

Trong lúc hắn ta bận suy nghĩ, thì đột nhiên có người tới gần, hắn đang định quay đầu nhìn, ánh mắt lại bị một bóng người thấp bé đứng ở cửa thu hút.

Lúc này đám người Giang Thành đã chạy tới chỗ xe con, đến gần tên tài xế đang đứng ở cửa xe, các thành viên khác trong đội cũng đi về phía mục tiêu của mình.

Cánh tay Giang Thành nâng lên, đột nhiên mọi người cũng động thủ, tài xế, đầu bếp còn có người canh cửa trong khoảnh khắc đều bị vặn gãy cổ, mềm oặt ngã xuống mặt đất.

Sở Duyệt thấy đám người Giang Thành đã xử lý xong, giơ tay đấm một quyền lên màn hình điều khiển ở cửa, màn hình điều khiển bị Sở Duyệt đánh thủng một lỗ, lóe lên mấy cái, rồi tắt ngúm.

Màn hình điều khiển hỏng rồi, cửa không thể đóng lại được nữa, cho dù người bên trong muốn ra ngoài hay sau này đám người Sở Duyệt muốn đi vào, cũng không còn là vấn đề nữa.

Sau khi đập vỡ khóa, Sở Duyệt đi ra khỏi cửa, đi về phía xe con.

Cô còn chưa kịp leo lên xe, một thành viên trong đội đã thò đầu ra tử cửa sổ xe, dùng sức vẫy tay với cô:

- Em gái Tiểu Duyệt, mau tới, có rất nhiều đồ ăn!

Sở Duyệt nghi hoặc đi theo hai thành viên còn lại lên xe, vừa bước lên xe, bỗng nhiên cô có loại cảm giác rộng rãi thông suốt.

Nhìn từ bên ngoài, chiếc xe này không lớn, nhưng không ngờ bên trong lại khá rộng, chưa khoảng hai mươi người cũng không thành vấn đề.

Trong xe không có chỗ ngồi, ở giữa có mấy thùng giữ nhiệt cỡ lớn.

Hiện tại các thành viên trong đội đang vây quanh mấy chiếc thùng giữ nhiệt cỡ lớn kia, vừa kích động nói.

- Oa! Nhìn này, khoai tây om! Thơm quá a!

- Cái này là cái gì, là đậu hủ sao? Hình như không phải, này có thể ăn sao?

……

Sở Duyệt đi tới xem thử, trong thùng giữ nhiệt đều là hộp cơm, tuy món ăn nhìn có vẻ đều là đồ chay, nhưng đối với những người đã lâu chưa được ăn một bữa cơm đúng nghĩa mà nói, đây đều là món ngon mỹ vị.

Sở Duyệt giơ tay nhìn nhìn thời gian, hiện tại đã hơn 7 giờ, này hẳn là bữa tối của những người ở căn cứ dưới lòng đất.

Bởi vì bọn họ xuất hiện, cho nên cơm chiều đưa tới liền dừng ở đây, có lẽ là đang chờ bên trong xử lý xong mọi chuyện, còn chưa kịp đưa xuống, có lẽ không thành vấn đề, có thể ăn.

Nhưng các thành viên trong đội chỉ vây quanh nói chuyện, không ai cầm lên ăn.

Bọn họ đã ăn chút mì ăn liền cùng cơm tự nóng ở lầu một, hiện tại cũng không đói lắm, tuy rất thèm cơm nóng và đồ ăn nóng, nhưng mấy thứ này đều được đưa xuống căn cứ dưới mặt đất, vạn nhất đồ ăn có vấn đề, đến lúc đó còn đánh như thế nào?

Sở Duyệt cũng không chạm vào đồ ăn, nhìn nhìn, không thấy Giang Thành cùng Nghiêm Khắc, liền quay đầu tìm hai người bọn họ.

Giang Thành cùng Nghiêm Khắc đang nghiên cứu cách lái chiếc xe con này ở đầu xe, cái xe này lại có bốn chiếc cần điều khiển, bọn họ chỉ có thể đi thử từng cái một.

Sở Duyệt mới vừa với đi đến chỗ ghế điều khiển, xe đột nhiên lao về phía trước, tốc độ rất nhanh.

Người trong xe không chú ý, tức khắc ngã thành một đoàn.

Khi Sở Duyệt ngã về phía sau, cô kịp thời nắm được bọc ghế lái phía trước, mới miễn cưỡng tránh được tiếp xúc thân mật với sàn nhà, chỉ là cô còn chưa kịp bò dậy, đã nghe thấy giọng nói vội vàng của Giang Thành ở phía trước:

- Tiểu Duyệt, buông tay, mau buông tay! Nghiêm Khắc sắp bị em bóp chết rồi!

Sở Duyệt theo bản năng vội vàng buông tay, lúc này nhận ra thứ cô vừa giữ chặt chính là áo choàng đen và mũ của Nghiêm Khắc.

Cú kéo đột ngột kia của cô, thiếu chút nữa đã tiễn Nghiêm Khắc đi.

Lúc này Nghiêm Khắc đang xoa cổ của mình, nhìn Sở Duyệt, vừa gian nan ho khan vừa nói:

- Cô…… Khụ khụ…… đối tôi…… Khụ……

Giang Thành ở một bên vừa nén cười vừa vỗ vỗ Nghiêm Khắc, nói:

- Được rồi, em ấy cũng không phải cố ý, là cậu đột nhiên lái xe nhanh như vậy, chúng ta nhanh chóng nghiên cứu cách phanh xe đi.

Nghiêm Khắc gõ nhẹ Sở Duyệt một cái, xoay người lại bắt đầu nghiên cứu phanh xe.

Đương nhiên hắn biết Sở Duyệt không phải cố ý, hắn còn chưa nói gì a, Giang Thành đã bênh vực người mình như vậy làm gì?

Tổng chiều dài của đường hầm chỉ hơn một nghìn mét, xe chạy rất nhanh, không bao lâu đã đến cuối đường hầm, từ từ dừng lại ở trạm gác.

Bình Luận (0)
Comment