Trùng Sinh Mạt Thế Ngàn Dặm Đường Về (Dịch Full)

Chương 299 - Chương 299 - Cánh Cửa Bị Nổ

Chương 299 - Cánh cửa bị nổ
Chương 299 - Cánh cửa bị nổ

Lúc này bên ngoài căn cứ đã là một mảnh đen nhánh, toàn bộ phía trên mặt đất của căn cứ thực không có một chút ánh sáng, từ bên ngoài nhìn vào, chỉ thấy một mảnh tĩnh mịch.

Từ sau trận mưa lớn kia, cho dù là nhân viên bảo vệ ở căn cứ thực nghiệm đã được trạng bị vũ trang đến tận răng, nhưng đến buổi tối cũng không dám để lộ một chút ánh đèn.

Nơi này núi non trùng điệp, bất kỳ lúc nào cũng có thể xuất hiện sinh vật biến dị hoàn toàn không phù hợp lẽ thường, rất khó đối phó.

Ngay cả thực vật, thường ngày thoạt nhìn như hoàn toàn vô hại, không biết từ khi nào đã trở thành vật có tính công kích cực mạnh.

Kỳ thật thời gian gần đây căn cứ trên mặt đất này cũng không yên ổn, phải đối phó với những con thú biến dị thú cùng thực vật biến dị, đã chết mười mấy người, bị thương càng nhiều hơn, nhân viên bảo vệ phía trên mặt đất luôn luôn phải duy trì cảnh giác 24 giờ, đề phòng thú biến dị xâm nhập.

Cho nên lúc phái người xuống căn cứ ngầm chi viện, bọn họ cũng chỉ có thể rút ra hai mươi người đi xuống hỗ trợ.

Trạm gác cuối đường hầm cũng tối đen như mực, khi đèn xe chiếu tới, mới lộ ra bộ dáng vốn có của nó.

Từ trạm đài hướng lên trên nhìn lại, rộng mở ngôi cao mặt sau, là một cái cùng đường hầm không sai biệt lắm cao huyệt động hành lang, một cái tóc húi cua bỗng nhiên từ động bích biên một cái trong căn nhà nhỏ chạy ra, vừa chạy vừa đè nặng giọng nói hô:

- Tắt đèn! Tắt đèn! Trần mập mạp, đầu óc cậu bị nước vào a? Lên đây còn không mau tắt đèn!

Giang Thành trên xe vội vàng tắt đèn xe đi, trong xe ngoài xe tức khắc tối đen như mực, chỉ có ánh sáng mơ hồ tản ra từ mấy chiếc đèn tín hiệu nhỏ ở trên xe, mới có thể nhìn ra bóng dáng người.

Có người từ trong phòng nhỏ chạy ra, nhìn thấy đèn tắt, mới vừa lòng đi về phía bên này, vừa đi vừa oán giận nói:

- Trần mập mạp cậu làm vậy a? Không biết trời đã tối rồi sao? Vạn nhất để lộ ánh sáng ra ngoài, bị thứ gì đó chú ý được, thì phiền toái!

Trên xe, các đội viên đã làm tốt công tác chuẩn bị, chỉnh tề đứng ở cửa xe, Giang Thành cùng Nghiêm Khắc một trước một sau đi xuống xe, nương theo ánh sáng mỏng manh đi về phía người kia.

Người nọ lại không cảm thấy có gì không thích hợp, nhìn thấy Giang Thành cùng Nghiêm Khắc xuống xe, còn cười hỏi:

- Mọi người đều đi lên rồi a? Chuyện phía dưới đã giải quyết xong rồi sao? Tôi bảo mà, làm gì có người ngoài xông vào, chắc chắn là đám thực nghiệm thể làm yêu làm quái ở đó, đánh một trận liền thành thật!

Hắn nói xong lại nhìn về phía sau, nhìn thấy chỉ có vài người từ trên xe xuống, liền nghi hoặc hỏi:

- Vì sao chỉ còn vài người này? Những người khác đâu?”

Lúc này Giang Thành cùng Nghiêm Khắc đã đi lướt qua hắn, Giang Thành lập tức đi đến cửa căn phòng nhỏ, híp mắt nhìn từ cửa vào bên trong.

Phòng rất nhỏ, đồ vật bên trong cũng rất đơn giản, chỉ có một cái giường nhỏ cùng một cái bàn, có chút giống phòng trực của tiểu khu gì đó.

Giang Thành nhìn kỹ lại, xác định không có người nào khác mới lui ra.

Nghiêm Khắc tiếp tục đi vào hành lang, đi được một đoạn mà vẫn không nhìn thấy ai, mới quay đầu vẫy tay với những người phía sau.

Tên tóc húi cua thấy đám người đều không nói lời nào, mới bắt đầu cảm thấy có chút không thích hợp, liền đến một người, rồi hỏi:

- Sao mọi người không nói lời nào, đã xảy ra chuyện gì sao?

Nhưng hắn còn chưa kịp nghe người kia trả lời, người đứng cạnh hắn thấy Nghiêm Khắc phất tay, liền nhanh chóng giơ tay nắn lại đốt sống cổ của hắn.

Cả người tên tóc húi cua mềm oặt ngã xuống đất, thành viên trong đội đứng bên cạnh vội vàng túm lấy lấy thân thể hắn, đỡ người dựa vào vai mình, đi về phía trước.

Trong ánh sáng lờ mờ, nhìn qua hai người trông giống như đang ôm bả vai nhau đi về phía trước.

Sở Duyệt xuống xe, bắt đầu tìm kiếm thiết bị theo dõi trong đường hầm và hành lang.

Mục ca chỉ nói bên ngoài cửa căn cứ ngầm không có thiết bị theo dõi, nhưng phần trên mặt đất thì hắn không rõ lắm.

Sở Duyệt quyết định tự mình đi tìm thử, đây là lối vào của căn cứ dưới lòng đất, nếu cô là người của căn cứ này, cô nhất định sẽ lắp đặt thiết bị theo dõi ở đây.

Sự thật chứng minh suy đoán của Sở Duyệt là đúng, cô đã tìm được camera theo dõi ở cuối đường hầm cùng hai bên hành lang.

Nhưng không biết lý do vì sao, chúng nó chưa được mở nguồn điện, chỉ là một cái thiết bị được treo ở nơi đó.

Sở Duyệt có chút khó hiểu, đã có camera, vì sao không mở ra a?

Còn có không biết tại sao cả hành lang này đều không có đèn, ánh sáng trên xe con cũng không sáng bằng ngọn đèn dầu, hai người đối diện nhau phải nhìn thật kỹ mới biết người đối diện trông như thế nào.

Vậy mấy người canh gác ở đây nhìn thấy cái gì?? Ngay cả người còn chẳng nhìn thấy, không phải rất dễ để người khác lẻn qua sao?

Lúc này trong hành lang chỉ còn lại vài người có bọn họ, kéo tên tóc húi cua kia vào trong căn phòng nhỏ, mọi người lại lặng lẽ đi ra ngoài.

Càng đi ra ngoài, trời càng tối, mọi người mò mẫm trong bóng tối một lúc, mới miễn cưỡng thích ứng được, có thể thấy được đại khái hình dáng vật thể.

Đi được hơn ba mươi mét, trước mặt bọn họ xuất hiện một cánh cổng, thoạt nhìn là một cánh cổng vừa rất dày vừa kiên cố, nhưng hiện tại không biết bị ai làm nổ một lỗ lớn cao bằng đầu người.

Mảnh vụn bị nổ ra đã được dọn dẹp sạch, nhưng các thanh thép trên tường cùng đường dây điện bị hư hao vẫn còn ở bên ngoài, ngoài ra còn có một số cột sắt ở cửa hang, có tác dụng phòng hang động sập.

Bỗng nhiên Sở Duyệt nhớ tới tiếng nổ mạnh mà mình đã nghe thấy lúc ở ngoài núi trước đó, đoán chừng cái lỗ này được tạo ra vào lúc đó.

Vương Vĩ đang đi ở phía sau lặng lẽ tiến lên, nhẹ giọng hỏi Giang Thành:

- Lão đại, anh xem cái lỗ này có giống chỗ mà chúng ta đã kích nổ quả bom sáng nay không?

Giang Thành nhìn ra bên ngoài, gật gật đầu nói:

- Chắc là vậy, không nghĩ tới vị trí Đông Thanh tìm khá chính xác.

Ở phía sau, một đội viên tên Đông Thanh ngượng ngùng cười nói:

- Này có là gì, tôi chỉ cảm thấy nơi này trống không, cho nên mới đặt bom ở đây.

- Đáng tiếc, nếu cho chúng ta thêm một chút thời gian, chúng ta đã có thể tìm được lối vào này a.

Vương Vĩ chậc lưỡi, tiếc nuối nói.

- Có cái gì mà tiếc, không phải cuối cùng chúng ta vẫn đi vào sao. Bất quá cho dù lúc đó chúng ta vọt vào, cuối cùng có khả năng sẽ bị bọn họ đánh thuốc mê rồi bắt được. Nếu không phải gặp được em gái Tiểu Duyệt, phỏng chừng chúng ta đã thua ở đây rồi.

Người nói lời này là Nghiêm Khắc, hắn vừa dứt lời, liền thấy Giang Thành đang đi ở phía trước bỗng nhiên nâng tay lên, mọi người lập tức im lặng, đứng sát vào tường.

Ngoài cửa còn có một hành lang, từ chỗ đám người Sở Duyệt nhìn qua, vừa lúc có thể nhìn thấy một cửa động rộng khoảng nửa mét vuông trên bức tường của hành lang, từ cửa động nhìn ra ngoài, có thể nhìn thấy bầu trời đêm với một vài ngôi sao lập loè nhấp nháy.

Bình Luận (0)
Comment