Hành lang cũng rất rộng rãi, ba người đi song song cũng không có vấn đề gì, lúc này trong hành lang có hai bóng người mơ hồ đang đi về hướng này.
Hai người không bật đèn, nhưng đi lại trong bóng tối giống như đi ban ngày, không hề có một chút trở ngại, bước chân không ngừng, chẳng mấy chốc đã đến cửa động.
- Lão Hải, đi vào nhìn anh em của anh một chút không?
Một người có vóc dáng thấp nhìn nhìn cửa động, rồi hỏi người đàn ông trung niên còn lại.
Tay Giang Thành hơi hơi nâng lên, tính toán chờ khi hai người vào cửa động liền động thủ.
- Xem gì mà xem, tiếp tục tuần tra nhanh lên. Đi xong một chuyến này rồi, trở về nằm được một giờ, lại phải đứng dậy.
Người đàn ông trung niên có chút không kiên nhẫn nói, bước chân không ngừng, trực tiếp lướt qua cửa động đi về phía trước.
Vốn dĩ mấy ngày nay nhân lực đã giảm đi rất nhiều, ngầm căn cứ còn điều động rút đi khoảng hai mươi người, tối nay bọn họ phải tuần tra nhiều hơn bình thường gấp ba lần, lúc thay ca đã mệt thành cẩu.
Nhưng bọn họ không thể đẩy nó xuống, ai bảo bọn họ có năng lực nhìn ban đêm?
Hiện tại căn cứ không dám bật đèn vào ban đêm, nếu để những người không có năng lực nhìn ban đêm đó tới tuần tra, có khác gì người mù đâu, có thể nhìn được cái gì?
Người lùn thấy lão Hải đi về phía trước mà không quay đầu lại, cũng vội vàng theo đi lên, vừa đi vừa nói chuyện:
- Anh nói đám quân nhân này vẫn có chút bản lĩnh ha, bọn hắn cho nổ tung cánh cửa này thành như vậy, chẳng phải nói là người bên ngoài căn bản không thể nhìn thấy cánh cửa này sao?
- Này có cái gì kỳ quái, trên thế giới này có rất nhiều người có bản lĩnh đặc thù, đám thực nghiệm thể ở căn cứ ngầm kia không phải là ví dụ sao? Lại nói, đồ vật trên đời này đều là tương sinh tương khắc, có người che giấu, thì sẽ có người phát hiện không phải là rất bình thường sao?
Lão Hải nhàn nhạt trả lời, cảm giác ẩn ẩn mang theo vẻ tự cao ưu việt của một nhà trí thức..
- Cũng đúng.
Người lùn gật gật đầu, lại thở dài nói:
- Tôi luôn có cảm giác sắp xảy ra chuyện gì đó!! Lâu như vậy rồi mà vẫn không liên lạc được với giám đốc Nhậm cùng đội trưởng Hàn, đây là chuyện chưa từng xảy ra, tuy trước kia cũng có nhiều lúc không thể liên lạc được, nhưng chưa bao giờ lâu như vậy.
Nói đến đây, lão Hải cũng nhíu mày, chuyện xảy ra hôm nay thật sự khiến cho người ta có chút hốt hoảng, nghe nói lão Sa đã chết ở phía dưới, không biết bây giờ phía dưới đã bắt được người bỏ chạy chưa, hay là không có ai?
Bất quá loại chuyện này, bọn họ có lo lắng cũng vô dụng, không liên lạc được với giám đốc, đội trưởng Hàn cũng không liên hệ được, bọn họ chỉ có thể đi một bước tính một bước, làm tốt việc của mình, chỉ hy vọng giám đốc cùng đội trưởng Hàn trở về sớm một chút.
- Đừng nghĩ nhiều như vậy, cho dù có vấn đề gì, chờ giám đốc trở lại sẽ được giải quyết, chúng ta cứ tuần tra cho tốt là được a.
Hai người lão Hải nói chuyện, nhưng bước chân không dừng, một lát sau, bóng dáng của bọn họ đã hoàn toàn chìm vào trong bóng đêm, biến mất khỏi tầm mắt của đám người Giang Thành.
Đám người Giang Thành nín thở ngưng khí nhìn người biến mất trong bóng đêm, hơi có chút thất vọng.
Nghe giọng nói của người đàn ông thấp bé, còn tưởng bọn họ sẽ đi vào trong hang động, không nghĩ tới, người kia lại tiếp tục đi về phía trước.
Trong hang tối đen như mực, không biết vì sao bọn họ lại có thể đi nhanh như vậy.
Sở Duyệt yên lặng thu hồi lưỡi dao gió, từ lời nói của hai người này có thể đoán được bọn họ đang tuần tra trong căn cứ, thiết bị giám sát bên ngoài không bị phá hỏng, vì vậy bọn họ vẫn sẽ tiếp tục tuần tra.
Tuy rằng cô có thể phá hỏng thiết bị giám sát, nhưng cô đã làm việc này vài lần, sợ những người đó nhìn thấy thiết bị giám sát bị hỏng, sẽ nhận ra bọn họ đã lên đây.
Một đám bọn họ hiện đều đang mặc quần áo trang bị của căn cứ, hoàn toàn có thể nghênh ngang tự do đi lại trong căn cứ, tốt nhất là tạm thời không cần rút dây động rừng.
Chỉ là hành lang quá tối, mọi người đi lại có chút khó khăn.
Nhóm người chậm rãi đi về hướng ngược lại với hướng hai người lão Hải đang tuần tra.
Trong hành lang, mỗi bên cứ cách bốn năm chục mét lại có một lỗ thông gió, theo hành lang càng ngày càng đi xuống, không còn nhìn thấy bầu trời bên ngoài qua lỗ thông gió nữa.
Đám người lại đi xuống một đoạn cầu thang dài, hành lang rẽ vào khúc cong, đi vào một hang động cao và rộng lớn.
Trên đỉnh động là mái vòm bê tông, bốn phía xung quanh cũng bằng xi măng, bên trong có rất nhiều phòng lớn nhỏ không đồng nhau, bên trong có chiếu sáng xuyên qua, ẩn ẩn còn có tiếng người nói chuyện.
- Nơi này chính là phòng thí nghiệm chúng ta đã tới tham quan lần trước, cũng trộm hàng mẫu dịch dị năng từ chỗ này.
Giang Thành đi phía trước, nhẹ giọng nói với đám người Nghiêm Khắc ở phía sau.
Hiện tại nghĩ lại, lúc ấy bọn họ có thể tiến vào nơi này, trộm được dịch dị năng, rất có thể là căn cứ thực nghiệm cố ý để cho bọn họ trộm.
Bằng không, dịch dị năng ở căn cứ dưới mặt đất còn khó tìm như vậy, sao có thể nghênh ngang xuất hiện trong một cái tủ lạnh nhỏ ở chỗ này, ngay cả một cái khóa cũng không có.
Hơn nữa lúc này Giang Thành cực kỳ hoài nghi, dịch dị năng dịch mà bọn họ trộm đi lúc đó, rất có thể là không tinh khiết, bởi vì căn cứ thực nghiệm muốn đám người viện sĩ Long không thể nghiên cứu ra.
Lần này đến, bọn họ căn bản không tìm thấy đường, tất cả lộ tuyến trong trí nhớ đều sai, bọn họ tìm đến mức đầu óc choáng váng cũng không thấy phòng thí nghiệm đâu, sau đó không biết vì sao lại chạy tới cái hành lang dài kia.
Giang Thành nhớ rõ phòng thí nghiệm kia là một cái hang động rất lớn, nên đã để Đông Thanh đặt một quả bom trong một cái hốc.
Chỉ là vụ nổ còn chưa kết thúc, bọn họ đã bị đuổi phải chạy loạn khắp nơi, cuối cùng bị nhốt trong một căn phòng, rồi bất ngờ bị hạ thuốc mê.
Nói đến phòng thí nghiệm, Sở Duyệt lập tức trở nên hưng phấn, ánh mắt bắt đầu tìm kiếm khắp các phòng.
Trước đó Mục Ca đã nói qua, căn cứ thực nghiệm này có bốn người lãnh đạo, hiện tại có ba người đã bị Sở Duyệt xử lý, còn một người gọi là giáo sư Từ, cô không tìm thấy.
Đám người Giang Thành muốn bắt một nhân viên nghiên cứu biết tác dụng phụ của dịch dị năng về, Sở Duyệt lại sợ bọn họ sẽ bắt được tên giáo sư Từ kia.
Tên giáo sư Từ này là người biết được bí mật của tầng cuối cùng trong căn cứ dưới lòng đất, nơi đặt dịch dị năng.
Vạn nhất bắt được ông ta, mà ông ta lại thành thật khai ra mọi chuyện về dịch dị năng, Sở Duyệt có thể sẽ gặp phiền toái,.
Hơn nữa, tên giáo sư Từ kia có thể khống chế những thây khô đó, lại là một người không có nhân tính, giữ lại chắc chắn sẽ là một mối họa lớn.
Cô tuyệt đối không thể để đám người Giang Thành bắt được tên giáo sư Từ này.
Trong phòng thí nghiệm ở nơi này vốn không có bao nhiêu người, nơi này chỉ dùng để che giấu tai mắt người ngoài, không phải làm việc lớn gì.
Chỉ là gần đây bên ngoài không an toàn, nên có một số người tới đây tìm nơi nghỉ ngơi.
Đám người Sở Duyệt vừa đi vào đại sảnh, rất nhanh đã có người nhìn thấy bọn họ, cửa một căn phòng mở ra, mấy người đàn ông cao lớn cường tráng bước ra, nhìn bọn họ liên tiếp hỏi:
- Các người đã trở lại? Lão sa đâu? Thật sự chết rồi sao?