Sở Duyệt nhìn chung quanh, lưỡi dao gió trong tay đã bắt đầu xoay tròn, đám người Giang Thành cũng giơ súng bắn pháo ánh sáng nhìn giống như ống phóng hỏa tiễn lên, nhắm bắn vào nhóm người đang đi tới.
Đều đã chạy tới đây rồi, còn có cái gì cần khách khí a, đánh thôi.
Trong nhất thời, đạn pháo ánh sáng bắn ra bốn phía, nơi nó đi qua đều để lại mảnh vụn bay tán loạn, toàn bộ phòng thí nghiệm tức khắc binh hoang mã loạn, đám người bỏ chạy, la hét, lẩn trốn.
Đám người trong phòng thí nghiệm không nghĩ tới mấy người Giang Thành sẽ nổ súng về phía mình, kịp phản ứng lại thì đã tử thương hơn phân nửa.
Có người vội vàng muốn trở về lấy vũ khí, lại bị lưỡi dao gió theo sát phía sau đến thu hoạch mạng.
Người ở phòng bên trong không biết đã xảy chuyện gì, nên mở cửa hét lên:
- Làm gì! Tìm đường chết a! Lớn tiếng như vậy, là sợ quái vật bên ngoài không nghe thấy sao?
Rống xong mới phát hiện tình hình bên ngoài không đúng, nhưng muốn đóng cửa cũng đã quá muộn.
Phòng thí nghiệm kỳ thực không lớn lắm, chỉ khoảng hai ba trăm mét vuông, không bao lâu đám người Sở Duyệt đã xử lý gần hết người bên trong.
Tiếng động bên trong cũng thu hút chú ý của người bên ngoài, có người nghe thấy động tĩnh bên này liền chạy tới, chỉ là còn chưa kịp chạy vào, đã bị đội viên canh ở cửa diệt trước.
Nhưng bọn họ đã quét qua toàn bộ phòng thí nghiệm, đều chỉ thấy người mặc đồng phục nhân viên bảo vệ, không nhìn không thấy ai mặc quần áo khác, cũng không biết những nhân viên nghiên cứu đó đã đi đâu.
Giang Thành tìm được một người đàn ông bị ép dưới khung giường sắt, dùng súng chĩa vào đầu hắn hỏi:
- Đám người nghiên cứu viên đó ở đâu?
Nhân viên bảo vệ bị chĩa súng vào vẫn đang trong trạng thái bối rối, đến giờ hắn ta còn chưa hiểu tại sao người của mình lại nổ súng với người một nhà.
Nghe được câu hỏi của Giang Thành, hắn không trả lời ngay, ngược lại có chút ủy khuất mà hỏi ngược lại:
- Các người làm sao vậy? Tại sao lại đánh người của mình?
Giang Thành dí họng súng lên đỉnh đầu hắn ta, hỏi lại:
- Hỏi lại lần nữa, mấy người nhân viên nghiên cứu đi đâu rồi? Tôi đếm tới ba, nếu không nghe được đáp án vừa lòng, tôi sẽ nổ súng.
- Một!
Lúc này nhân viên bảo vệ kia mới phản ứng lại, những người đang mặc quần áo của căn cứ bọn họ này không phải là người của căn cứ, rất có khả năng là người ngoài đã đột nhập vào.
Nhưng bây giờ hắn ta mới nhận ra thì đã quá muộn, súng đã đặt trên đầu, cả người cũng bị đè ở dưới giá, hắn ta có muốn chạy cũng không thể chạy được.
- Hai!
Theo Giang Thành hô lên con số thứ hai, Vương Vĩ ở bên cạnh đã kéo mở chốt súng "cạch" một tiếng.
Nhân viên bảo vệ bị âm thanh này dọa cho nhảy dựng, vội vàng chỉ vào lối đi phía sau và nói:
- Đừng đừng đừng, tôi nói! Đi theo con đường đó, phía sau có một phòng thí nghiệm lớn, nhân viên nghiên cứu đều ở phía trên đó.
Họng súng của Giang Thành không nhúc nhích, nói Vương Vĩ nâng cái giá sang một bên, kéo nhân viên bảo vệ từ dưới cái giá ra, tiếp tục chĩa súng vào hắn ta, nói:
- Cậu đi trước, dẫn chúng tôi qua đó.
Sắc mặt nhân viên bảo vệ có chút khó xử, do dự nói:
- Bên đó, nhân viên bảo vệ chúng tôi không được phép tới.
- Vậy cậu đã hết tác dụng, tôi sẽ đi tìm người khác, yên tâm, tôi sẽ cho cậu một cái chết thống khoái.
Giang Thành nhàn nhạt nói, súng trong tay đã chạm đến cò súng.
Tức khắc nhân viên bảo vệ kia liền luống cuống, gấp đến độ dùng tay bắt lấy họng súng, hét lên liên thanh:
- Tôi có thể tôi có thể! Tôi có thể dẫn các người đi qua đó, nhưng các người không được giết tôi để diệt khẩu.!!
- Không dẫn đường sẽ chết ngay lập tức, dẫn đường còn có một cơ hội sống, xem cậu chọn như thế nào?
Nhân viên bảo vệ cũng nghe ra hàm ý của Giang Thành, hắn ta nhất định phải dẫn đường tốt, nếu dẫn không tốt, hắn cũng sẽ phải chết, dẫn tốt hắn ta có thể không phải chết.
Hắn ta không muốn chết!
Nhân viên bảo vệ nơm nớp lo sợ mà đứng lên, dẫn đám người Giang Thành về phía hành lang bên kia.
Cuối hành lang có một cánh cửa, nhân viên bảo vệ đang định nói mình không thể mở được cánh cửa này thì nhìn thấy một người vóc dáng nhỏ con bước tới cầm thẻ quẹt một cái, cửa liền mở ra.
Nhân viên bảo vệ vừa nhìn qua liền thấy được tấm thẻ mà người có vóc dáng nhỏ con kia đang cầm trong tay, là thẻ chứng minh thân phận của giám đốc Nhậm.!
Trong lòng hắn ta đột nhiên cả kinh, mồ hôi lạnh sau lưng lập tức tuôn ra trong nháy mắt, thái độ càng ngoan ngoãn hơn trước.
Cửa vừa mở ra, Sở Duyệt đã ngửi thấy một mùi hương quen thuộc.
Mùi hương thuộc về tang thi!
Ánh mắt Sở Duyệt hơi co lại, chẳng lẽ nhân viên nghiên cứu của nơi này đã biến thành tang thi?
Đám người tiến vào phòng thí nghiệm lớn hơn, nhìn dọc theo hành lang, cảnh tượng trước mắt quả thực khiến da đầu tê dại.
Trong đại sảnh có mười mấy chiếc lồng sắt, bên trong đều chứa đầy tang thi hôi thối, mức độ hư thối của những tang thi này đều rất lớn, thậm chí có con chỉ còn khung xương, so với tang thi bên ngoài còn thảm hơn.
Lúc này Sở Duyệt nhìn thấy tang thi, cư nhiên lại cảm thấy có chút thân thiết, so với đám người trong căn cứ thực nghiệm này, tang thi quả thực thẳng thắn đến đáng yêu.
Giống như hiện tại, chúng nó nhìn thấy đám người Sở Duyệt từ bên ngoài tiến vào, đều nhiệt tình vươn tay hoan nghênh bọn họ, thái độ cũng tốt hơn nhiều so với đám người nhân viên nghiên cứu kia.
Hai nhân viên nghiên cứu mặc áo choàng đen từ căn phòng đối diện bước ra, cau mày không kiên nhẫn hỏi:
- Các người thuộc bộ phận nào? Ai cho các người vào?
Sau đó hắn ta chỉ vào nhân viên bảo vệ rồi quát:
- Còn có cậu, không mặc quần áo cách ly mà đã đi vào đây, muốn khiến tang thi bạo động sao? Còn không mau cút ra ngoài!
Nhân viên bảo vệ co rụt lại về phía sau, trốn sau lưng đám người Giang Thành, hắn ta cũng không muốn tiến vào a, này không phải là do có người chĩa súng vào đầu hắn ta sao??
Nhân viên nghiên cứu kia còn muốn nói gì đó, thì Vương Vĩ cùng Nghiêm Khắc đã vọt qua, mỗi người đánh ngất một tên.
Không phải bọn họ thương hương tiếc ngọc, chỉ là bọn họ đã quyết định muốn bắt nhân viên nghiên cứu về, nên không thể giết mấy tên nghiên cứu viên này được, vạn nhất đây là hai người cuối cùng thì sao?
Sau khi đi qua đại sảnh đầy tang thi, nhóm người đi tới phòng thí nghiệm chân chính ở bên đây, người bên trong hình như còn đang tăng ca.
Bốn năm nhân viên nghiên cứu đều đang nhìn một con tang thi bị khóa ở ghế trên trong một căn phòng bịt kín, ngay cả khi đám người Sở Duyệt xuất hiện cũng không khiến bọn họ quay đầu lại nhìn một cái.
Căn phòng bị bịt kín này hẳn là phòng quan sát, tang thi trong phòng bị hấp dẫn bởi một người toàn thân đẫm máu bị trói chặt trước mặt, đang giãy giụa kịch liệt.
Bỗng nhiên, người đàn ông bị trói trước mặt đột nhiên bốc cháy, thế lửa rất lớn, rất nhanh người kia đã bị đốt thành than cốc, ngã xuống mặt đất.
Tang thi giống như biết được người không thể ăn người đàn ông trước mặt này được nữa, nó gầm lên một tiếng, trở lại ghế rồi im lặng.
- Thế nào? Dao động năng lượng có khác với lúc nãy không?
Nhân viên nghiên cứu đứng phía trước có chút vội vàng hỏi người canh bên cạnh thiết bị.
- Không sai! Vừa rồi rõ ràng là nó rất muốn ăn thịt thực nghiệm thể kia, nhưng dị năng của nó lại đi ngược lại ý thức, trực tiếp đốt cháy thực nghiệm thể.
Giọng người của bên cạnh cũng rất kích động:
- Thông qua mấy lần thí nghiệm này, suy đoán của giám đốc là đúng, khi một người có siêu năng lực biến thành tang thi, siêu năng lực của người đó sẽ khác với biến dị sau khi trở thành tang thi.
- Ha hả a……
Nhân viên nghiên cứu đứng phía trước nhìn chằm chằm tang thi trong phòng quan sát, mỉm cười đắc ý:
- Loại này năng lượng có ý thức riêng của nó! Chỉ cần chúng ta bóc ra nó rồi chế ngự nó là có thể sử dụng được!