Sở Duyệt kéo tên bảo vệ một đường chạy như điên, rất nhanh đã chạy tới con đường bên ngoài căn cứ thực nghiệm, phía sau nhện biến dị cũng chạy theo ra tới.
Giang Thành đuổi theo phía sau, vốn dĩ hắn đã chạy sau rất nhiều nhện biến dị, nếu muốn đuổi kịp Sở Duyệt, hắn nhất định phải xuyên qua một đám nhện biến dị lớn.
Nhìn nhìn chung quanh, có một dãy nhà trệt nhỏ ở quảng trường bên ngoài đường hầm, rất gần với hàng rào thép gai ngoài cửa lớn.
Giang Thành đeo súng cùng pháo năng lượng lên lưng, nắm chặt dây thừng, quay đầu liền chạy về phía dãy nhà trệt ở bên kia, bám vào phần nhô ra trên tường mà leo lên mái nhà, chạy một mạch trên nóc nhà, dùng sức nhảy, liền nhảy qua hàng rào dây thép gai dày đặc, rồi trèo ra khỏi cửa căn cứ thực nghiệm..
Sở Duyệt nhìn thấy Giang Thành chạy tới, gần như bị toàn bộ nhện biến dị cũng đều đuổi theo ra khỏi cổng lớn, cô tiện tay ném nhân viên bảo vệ về phía sau, rồi la lớn:
- Huấn luyện viên Giang, anh dùng dị năng hệ kim khống chế cửa vào, đừng để những thứ này chạy ngược trở về.
Giang Thành bò lên phía trên hàng rào dây thép gai, di chuyển đến gần cánh cổng lớn, khởi động dị năng hệ kim đóng cánh cổng kim loại đã bị Sở Duyệt mở ra một bên vào..
Cánh cửa rất nặng, còn có mấy con nhện biến dị bị kẹt trên cửa, lấy dị năng của Giang Thành hiện tại, muốn khống chế đóng cửa lại vẫn rất khó khăn..
Nhưng bên kia Sở Duyệt đã bắt đầu ngưng tụ lôi cầu, mấy con nhện biến dị phía trước giống như cảm giác được nguy hiểm, nên lui về phía sau.
Kỳ thực Giang Thành không quá đồng ý việc chỉ với hai người bọn họ mà đối phó nhiều nhện biến dị như vậy, số lượng quá nhiều, hai người bọn họ chỉ sợ không phải đối thủ của nó.
Nhưng Sở Duyệt đã dẫn đám nhện ra trước, hắn không có thời gian đi gọi đám người Nghiêm Khắc, nên chỉ có thể căng da đầu đuổi tới.
Giang Thành nhìn Sở Duyệt ngưng tự lôi cầu, càng ngày càng lớn, xem ra nha đầu này muốn một lần giải quyết hết đám nhện biến dị kia.
Nếu đã chạy tới một bước này, hắn liền dùng hết toàn lực bảo vệ tốt cánh cửa này.
Nắm cửa lớn bên cạnh, khởi động dị năng đến mức cao nhất, cố gắng đóng cánh cửa đang kẹp mấy con nhện biến dị lại, nhìn nó dần dần khép lại.
Lúc Giang Thành còn chưa chạy tới phía trước, Sở Duyệt đã tạt nước lên đám nhện biến dị hết một lượt, lúc này cô liền ném lôi cầu vào đám nhện biến dị, theo lôi cầu nổ tung trong đám nhện biến dị, điện quang cũng nhanh chóng đi dọc theo vết nước mà lan ra chung quanh, rất nhanh đám nhện biến dị ngoài cửa lớn đều bị điện đốt thành than cốc, chỉ còn mấy con chạy sau là không có bị lan đến gần.
Sở Duyệt vừa ném lôi cầu đồng thời cũng đánh tới cổng lớn.
Ở cửa lớn còn dư lại mấy con nhện biến dị, nó đang quay đầu muốn chạy trốn, lại bị Giang Thành cản ở cửa, liền muốn bò lên trên cửa.
Sở Duyệt vừa tới cửa, thấy có một con nhện biến dị đã bò tới trên đỉnh cửa, chỉ cách Giang Thành không đến mười centimet.
Tất cả mọi chuyện xảy ra quá nhanh, lúc này Giang Thành còn đang dồn hết sức phát ra dị năng, con nhện biến dị không công kích hắn, nhưng hắn lại bị mắc kẹt trên hàng rào thép gai, nhất thời không rảnh tay để đối phó với con nhện kia.
Trong ánh mắt Sở Duyệt hiện lên tinh quang, chính là lúc này!
Cô vặn tia sét thành một chiếc roi nhỏ, đánh vào con nhện biến dị đang bò ở trên cửa lớn, đầu roi giống như vô tình quét về phía Giang Thành.
Đồng thời, cả người Sở Duyệt bay lên, vươn tay về phía bàn tay đang dính trên cửa của Giang Thành.
Khoảnh khắc tay Sở Duyệt chạm vào mu bàn tay Giang Thành, trong nháy mắt vô số năng lượng màu vàng kim từ ngón tay của cô tràn vào cơ thể Giang Thành.
Giang Thành chỉ nghe được tiếng “Loảng xoảng loảng xoảng” rất lớn trên cửa, tất cả nhện biến dị trên cửa đều bị đánh rớt xuống.
Mà chính hắn cũng giống như bị lôi điện của Sở Duyệt đánh trúng, cả người từ trong ra ngoài đều bị bao phủ bởi một cổ cảm giác kỳ lạ, giống như mỗi một tế bào đều bị đánh tan rồi lắp ráp lại lần nữa.
Hắn rất tỉnh táo nhưng không thể điều khiển được cơ thể, nhẹ buông tay, ngã từ trên cửa lớn xuống..
Sở Duyệt vươn tay đỡ được Giang Thành, đặt hắn trên mặt đất, trong miệng còn giả mù sa mưa mà hỏi:
- Huấn luyện viên Giang, anh làm sao vậy? Có phải dị năng tiêu hao quá mức hay không?
Cả người Giang Thành vẫn đang trong trạng thái chết lặng, không nói nên lời, trong thân thể có một loại cảm giác tê tê dại dại dâng lên, hắn giống như có thể nghe thấy âm các thanh tế bào trong cơ thể mình, đang tổ chức lại một lần nữa.
Giang Thành nhìn thoáng qua Sở Duyệt, người đang nhìn hắn với vẻ mặt quan tâm, yếu ớt nhắm mắt lại.
Quên đi, chắc chắn không phải nha đầu này cố ý, hắn hình như cũng không có vấn đề gì, chậm một chút thì tốt rồi.
Sở Duyệt thấy Giang Thành nhắm hai mắt lại, trong lòng không nhịn được hoảng hốt, lôi điện cùng năng hệ kim lượng đồng thời thi triển trên người hắn, sẽ không cảy ra vấn đề gì chứ??
Cô nhanh chóng kiểm tra nhịp tim và hơi thở của Giang Thành một chút, cũng may hết thảy đều bình thường, mới có chút yên tâm.
“Oanh ——”
Một tiếng pháo nặng nề truyền đến, ngay sau đó là tiếng la mang theo kinh hoàng của Vương Vĩ cũng tới theo:
- Đội trưởng, em gái tiểu duyệt, hai người ở đâu?
Sở Duyệt vội vàng đáp:
- Chúng tôi ở chỗ này, ngoài cửa lớn.
Sở Duyệt nói xong liền nâng Giang Thành từ trên mặt đất đứng lên, mở cửa đi vào trong.
Vương Vĩ nhìn thấy Sở Duyệt đỡ Giang Thành cả người xụi lơ, vội vàng chạy tới, duỗi tay đỡ lấy Giang Thành.
- Lão đại, anh làm sao vậy?
Sở Duyệt không đưa người cho hắn, mà lắc đầu nói:
- Huấn luyện viên Giang không sao, chỉ là dị năng tiêu hao quá mức. Vương đại ca, nếu anh rảnh rỗi, ra phía sau kéo tên bảo vệ kia đi, em ném hắn ở bên kia lề đường.
Tuy Sở Duyệt không cảm thấy cái kia nhân viên bảo vệ hẳn là sống, nhưng cô không phải là người dùng người ta xong liền không quan tâm người khác, cứ nhặt về trước, sống hay chết thì phải xem tạo hóa của hắn.
Vương Vĩ vừa ra đến cửa đã ngây ngẩn cả người, lúc này ở con đường bên ngoài cửa lớn, chi chít rậm rạp đều là xác nhện biến dị đã cháy đen, nói ít cũng phải có bốn năm chục con, nhiều nhện biến dị như vậy, sao đội trưởng cùng tiểu duyệt có thể xử lý trong thời gian ngắn như vậy.
Trách không được dị năng của lão đại đã tiêu hao quá mức thành như vậy.
Trên quảng trường còn dư lại mấy con nhện biến dị cũng bị đám người Nghiêm Khắc dùng đạn năng lượng đánh thành pháo hôi, toàn bộ căn cứ thực nghiệm trên mặt đất lại khôi phục yên tĩnh.
Lúc này nhiệm vụ đỡ Giang Thành cũng đã được giao cho Nghiêm Khắc cùng một đội viên khác tiếp nhận, mà hắn cũng đã khôi phục một chút sức lực.
Cảm giác thân thể cứng ngắc khó chịu, hắn cố gắng duỗi người, xương cốt lại phát ra tiếng "rắc rắc", một cỗ lực lượng êm ái trong nháy mắt tràn ngập khắp cơ thể hắn.
Giang Thành có chút nghi hoặc, giơ tay nhìn bàn tay mình, làn da trên tay lại hiện lên ánh kim loại.
Chuyện này chưa từng xuất hiện trước đó, trước kia hắn phải thúc giục dị năng thì mới có hiệu quả này, không nghĩ tới, vết thương do Sở Duyệt vô tình tạo ra, dường như lại làm dị năng của hắn trở nên mạnh mẽ hơn.
Nhưng nghĩ đến dị năng càng mạnh càng dễ dàng biến thành thây khô, khóe miệng hắn lại hiện lên một nụ cười khổ, không biết dị năng mạnh lên đối với hắn là chuyện tốt hay chuyện xấu.
Sở Duyệt cũng thấy được cánh tay Giang Thành nổi lên ánh sáng, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhìn dáng vẻ này, hẳn là kích hoạt dị năng thành công.
Giang Thành khôi phục sức lực, liền bắt đầu thương lượng cùng Nghiêm Khắc, nghĩ cách liên hệ với bên ngoài.
Đột nhiên, tường vây bên ngoài hàng rào thép gai đột nhiên sụp đổ, lộ ra một cái hố lớn, nhện biến dị không ngừng bò từ bên trong ra.