Trùng Sinh Mạt Thế Ngàn Dặm Đường Về (Dịch Full)

Chương 335 - Chương 335 - Trở Lại Căn Cứ

Chương 335 - Trở lại căn cứ
Chương 335 - Trở lại căn cứ

Sở Duyệt đứng trên nóc xe, cảm nhận năng lượng dao động trong cơ thể, một chầu vừa mới phát ra này, nếu đổi lại là dị năng giả khác, chỉ sợ đã sớm không còn sức lực.

Nhưng hiện tại Sở Duyệt không hề cảm thấy mệt mỏi, ngược lại tinh thần sáng láng, năng lượng chẳng những không giảm bớt, mà ngược lại giống như còn được bổ sung, kích động đến mức dư thừa.

Có thể chuyển đổi năng lượng của các nguyên tố tự nhiên thật tốt a!

Năng lượng cô sử dụng đều được lấy và chuyển hóa từ thiên nhiên, Sở Duyệt hoàn toàn không cần vận dụng năng lượng của chính mình.

Vừa mới lưỡi dao gió cùng ngọn lửa nhỏ có thể hợp tác ăn ý mười phần, cùng đạt thành tựu, giống như bọn nó đã là cộng sự tác chiến qua vô số lần, trách không được ngọn lửa nhỏ lại trở thành em trai nhỏ / em gái nhỏ của lưỡi dao gió.

Sở Duyệt cúi đầu nhìn những đốm lửa nhỏ trên mặt đất dưới chân mình, đó là thi thể của những con dơi vẫn chưa cháy hết.

Trong lòng cô vẫn cảm thấy có chút đáng tiếc, những con dơi biến dị này, ít nhất phải hơn phân nửa là có tinh hạch, nhưng hiện tại thi thể đều đã rớt xuống đất, không có cách nào nhặt lên, không biết ngày mai sẽ tiện nghi cho ai a.

Trận chiến đêm nay, có lẽ sẽ khiến nhiều người biết cô không chỉ có một loại dị năng, nhưng hiện tại Sở Duyệt đã không còn quan tâm đến điều đó nữa.

Khi thực lực đạt tới trình độ nhất định, một mực che che giấu giấu ngược lại cũng không phải là chuyện tốt.

Nguy cơ đã được giải trừ, phi cơ tiếp tục bay về phía căn cứ Cách Kỳ.

Những người binh lính trong xe quân dụng đều gọi Sở Duyệt đi vào trong xe, dù sao cũng đã vào tháng 12, bầu trời vừa bị lửa thiêu rụi xong, đứng ở bên ngoài vẫn có chút lạnh.

Sở Duyệt lại đứng trên nóc xe thêm một lát, sau khi xác định chung quanh không còn uy hiếp gì, mới từ trạm gác trên nóc xe mà leo xuống.

Vừa vào trong xe, đã nghe được tiếng của một binh lính ngồi phía trước xe kể lại trải nghiệm vừa rồi của mình một cách rất sinh động:

- …… Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chỉ nghe thấy một tiếng vang lớn, tôi liền không biết gì nữa, chờ tôi kịp phản ứng lại, thì đã ở trong xe, tiếng lôi điện vang lên "roẹt roẹt" trên bầu trời, lão tử là ai, tôi đang ở đâu……

Binh lính vừa nói lời này xong, liền thấy Sở Duyệt từ trên nóc xe xuống, vội đứng lên, muốn chào Sở Duyệt bằng một động tác quân lễ tiêu chuẩn.

Chỉ là hắn quên mất hiện tại mình đang ở trên xe, chiều cao thùng xe của chiếc quân dụng loại nhỏ này không ủng hộ động tác này của hắn cho lắm.

Chỉ nghe thấy “bụp” một tiếng, đầu của hắn đập mạnh vào trần xe, tức khắc hắn ăn đau đến nhe răng trợn mắt.

Sở Duyệt nghe thấy âm thanh kia cũng không khỏi có chút ê răng, âm thanh này quá trong trẻo, cô nghe còn thấy đau lòng giùm.

Mọi người thấy Sở Duyệt tiến vào, đều nhịn cười, nhanh chóng nhiệt tình nhường chỗ cho cô.

Chờ Sở Duyệt ngồi xuống, binh lính đều an tĩnh lại, mọi người đều muốn nói chuyện với Sở Duyệt, nhưng có một số người lại không dám, nhất thời bầu không khí trong xe có chút xấu hổ.

Người lính trước đó còn mắng cô đã lặng lẽ rút lui, nhưng thùng xe chỉ có từng đó, thối lui đến đâu cuối cùng chỉ cách Sở Duyệt có hai người thôi.

Lúc trước còn hắn cảm thấy mình không sai, lúc đội trưởng Nghiêm bảo hắn xin lỗi, hắn còn không làm.

Nhưng bây giờ hắn muốn xin lỗi, lấy hết can đảm, rời khỏi chỗ ngồi, đi tới trước mặt Sở Duyệt nói:

- Cái kia, thực xin lỗi a! Lúc trước không nên đuổi cô đi!

Sở Duyệt nhìn chằm chằm, vội vàng xua tay, nói:

- Không không không, anh lại không sai, anh xin lỗi làm gì, anh đang chấp hành nhiệm vụ của mình a, thật sự, anh làm rất tốt!

Binh lính thấy Sở Duyệt thật sự không ngại thì mới yên lòng, đôi mắt sáng lấp lánh hỏi:

- Vậy, chúng tôi có thể biết tên của cô không?

- Tôi tên Sở Duyệt.

Sở Duyệt cười cười, nói tên của mình, cũng hỏi binh lính kia:

- Còn anh thì sao?? Anh tên gì?

- Tôi tên Lưu Cảnh Thần.

Lưu cảnh thần vừa giới thiệu chính mình xong, binh lính vừa mới bị đụng phải đầu kia cũng vội vàng giới thiệu về mình:

- Tôi tên Kương Duệ. Sở Duyệt, cô thật sự rất lợi hại a! Làm sao cô có thể làm được điều đó?

Vốn dĩ mọi người đều bị một màn dùng lửa đốt dơi biến dị vừa rồi của Sở Duyệt chấn trụ, cảm thấy cô cao không thể với tới, nhất định là người ngạo khí.

Lúc này vừa gặp được người, là một cô gái nhỏ ôn nhu dễ thân, mọi người đều thả lỏng lại, bắt đầu ngươi một câu ta một câu hỏi Sở Duyệt làm sao có thể lợi hại như vậy.

Sở Duyệt cũng không keo kiệt, nói hết những hiểu biết của mình về thức tỉnh dị năng cùng phương pháp thăng cấp cho bọn họ, cũng thuận tiện nói chuyện khi gặp phải các loại tang thi thì cần dùng phương pháp chiến đấu gì.

Mọi người chăm chú lắng nghe đến mức quên thời gian, giống như chỉ mới chốc lát, bỗng nhiên xe quân dụng chấn động vài cái, đã tới căn cứ Cách Kỳ rồi.

Đám binh lính lưu luyến không rời mà trở về, Sở Duyệt chờ đến khi phi cơ đáp xuống đất, hẹn với Nghiêm Khắc ngày hôm sau sẽ đi tìm hắn, sau đó liền mang theo Mục Ca cùng Mục Ly trở về nhà.

Cô rời nhà mấy ngày, không biết ba mẹ thế nào, thấy cô trở về, có lẽ hai người sẽ bất ngờ đi!

Sở Duyệt không ngừng bước chân, rất nhanh đã dẫn hai chị em Mục Ly đi tới cửa nhà.

Lúc này đã là hơn 10 giờ tối, theo lý thuyết có lẽ bọn họ đã ngủ, Sở Duyệt lấy chìa khoá từ trong không gian ra, nhẹ nhàng mở cửa.

Cửa mới vừa mở ra, ánh sáng đèn pin đã chiếu tới trên mặt Sở Duyệt, ngay sau đó là tiếng la kinh hỉ của ba Sở:

- Duyệt Duyệt, con trở về rồi!

Sở Duyệt buông bàn tay đang che mặt xuống, vui vẻ kêu lên:

- Ba ba!

Mẹ Sở ở phía sau ba Sở nghe được giọng nói của Sở Duyệt, vội vàng đi ra, bà nhìn con gái từ trên xuống dưới vài lần, sau đó sắc mặt lại đanh lại, hừ một tiếng, xoay người đi vào nhà.

Sở Duyệt nhìn nhìn trong phòng, nhỏ giọng hỏi ba Sở:

- Ba, người vẫn chưa dỗ dành mẹ xong sao a?

Ba Sở liếc mắt nhìn Sở Duyệt một cái, khịt mũi hừ một tiếng, nhỏ giọng trả lời:

- Ai chọc thì người đó dỗ.

Sở Duyệt bĩu môi, để Mục Ly cùng Mục Ca tiến vào, ba Sở vừa thấy con gái dẫn khách về nhà, lập tức đoán được đây là người mà con gái từng nhắc tới, nói là đã từng cứu con bé, vội vàng gọi vợ, còn bản thân thì đi tới nhiệt tình tiếp đón.

Mẹ Sở nghe nói có khách tới, cũng vội vàng từ trong phòng ra tới, nhất thời, không khí trong phòng vô cùng hài hòa.

Sở Duyệt giới thiệu Mục Ly cùng Mục Ca với ba mẹ, ba Sở cùng mẹ Sở nhìn thấy Mục Ca gầy như bộ xương khô, đều cảm thấy rất đau lòng.

Đây chính là ân nhân cứu mạng con gái bọn họ!

Hiện tại thời gian cũng không còn sớm, ba mẹ Sở vội vàng sắp xếp cho mọi người đi nghỉ ngơi.

Mục Ca được sắp xếp ở gian phòng của Sở Duyệt, đã lâu rồi Sở Duyệt không ngủ trong gian phòng này, hiện tại ân nhân cứu mạng của con bé đã gầy yếu thành như vậy, trước hết phải sắp xếp ổn thỏa cho hắn rồi nói.

Mục Ly kê một chiếc giường đơn giản cạnh mép giường để chiếu cố Mục Ca, ba Sở ôm chăn ra phòng khách ngủ, Sở Duyệt ngủ cùng mẹ Sở trong phòng ngủ chính.

Sở Duyệt đi theo mẹ vào phòng, ba Sở còn phóng cho cô một ánh mắt tự cầu nhiều phúc, rồi vui vẻ đi ra sô pha ngủ.

Vào phòng, sắc mặt mẹ Sở liền xụ xuống, Sở Duyệt vội vàng ôm mẹ làm nũng, muốn lừa gạt cho qua chuyện, vậy mà mẹ Sở lại chút không dao động.

Thẳng đến khi Sở Duyệt nói đầy một cái sọt lời hay, Sở mẹ mới thở dài nói:

- Sở Duyệt Duyệt, con cho rằng mẹ tức giận chuyện con đi căn cứ cứu người sao? Ở trong lòng con, mẹ là người vô lý như vậy sao? Tuy có thể mẹ sẽ phản đối, nhưng con không nói một tiếng mà đã rời đi, như vậy là quá không tín nhiệm mẹ rồi!!

Sở Duyệt vội vàng xin lỗi mẹ Sở, bảo đảm sau này cô đi nơi nào cũng sẽ nói cho mẹ, mới dỗ dành mẹ Sở xong.

Hai mẹ con nằm trên giường trò chuyện vài câu, về những chuyện bên ngoài Sở Duyệt đã làm trong mấy ngày nay, lúc bọn họ đang chuẩn bị ngủ, liền nghe thấy tiếng đập cửa “bang bang” đột ngột.

Sở Duyệt vội vàng xoay người bò dậy, chạy ra khỏi phòng.

Ba Sở đang ngủ trên ghế sô pha cũng đã đứng dậy đi ra mở cửa, ngoài cửa là Nghiêm Khắc với vẻ mặt nôn nóng.

Bình Luận (0)
Comment