Sở Duyệt thấy Nghiêm Khắc đến, thì có chút ngoài ý muốn, không phải đã nói ngày mai cô sẽ đi tìm bọn họ sao? Sao hắn lại đến đây vào lúc này?
Nghiêm Khắc không quen biết ba Sở, chỉ nói tới tìm Sở Duyệt, nhìn thay Sở Duyệt từ trong phòng ra tới, vội vàng nói với cô:
- Tiểu Duyệt, ngượng ngùng muộn như vậy mà vẫn tới quấy rầy cô, chỉ là thật sự có chút chuyện gấp, cô có thể ra ngoài một chút không?
Sở Duyệt thấy Nghiêm Khắc gấp đến độ rỉ ra cả tầng mồ hôi, vội gật đầu đi ra ngoài.
Ba Sở có chút lo lắng nhìn con gái, muốn đi theo ra ngoài lại cảm thấy không tốt lắm, liền đứng ở cửa nhìn bọn họ.
- Tiểu Duyệt, đám người Giang Thành bị đưa tới căn cứ thủ đô rồi.
Nghiêm Khắc đi được vài bước, liền vội vàng nói với Sở Duyệt.
- Có vấn đề gì sao?
Sở Duyệt có chút khó hiểu, Giang Thành đi căn cứ thủ đô thì có gì kỳ quái, lúc trước không phải Nghiêm Khắc còn nói ngày hôm qua bọn hắn đã đi theo căn cứ trưởng Diệp tới đó sao?
- Vấn đề lớn!
Giọng nói của Nghiêm Khắc có chút lớn, nhìn thấy ba Sở ba đang duỗi cổ nhìn về phía bên này, liền vội vàng áp âm lượng xuống, tiếp tục nói:
- Sau khi chúng tôi trở về,đã nói như những gì thống nhất trước đó, nói dùng dịch dị năng sẽ làm con người biến thây khô, Giang Thành cùng một đội viên khác từng dùng dịch dị năng liền bị mang đi kiểm tra thân thể, sau đó lấy máu gửi tới căn cứ thủ đô để làm xét nghiệm, kiểm tra đo lường.
- Mà máu của đội viên kia xác thật là có vấn đề, nhưng máu của Giang Thành lại không giống, bọn họ nói máu của hắn chẳng những không có bất cứ vấn đề gì, lại còn có thể cắn nuốt virut tang thi, cho nên chiều nay căn cứ thủ đô đã cử người tới trực tiếp mang hắn đi!
Sở Duyệt cả kinh, dị năng của Giang Thành là do bị cô kích hoạt thêm một lần nữa, cho nên tình huống hiện tại xem như là cô hại hắn sao?!
- Viện sĩ Long cũng cố gắng, nhưng phía trên muốn bắt người, ông ấy cũng không ngăn cản được.
Nghiêm Khắc vô tình quay đầu lại, nhìn thấy ba Sở đang duỗi dài cổ ra ngoài, đầu đã vươn đến cửa, gắt gao nhìn chằm chằm bọn họ.
Hắn bị ba Sở nhìn chằm chằm có chút không được tự nhiên, dẫn Sở Duyệt đi ra ngoài hai bước, rồi nói tiếp:
- Trước khi Giang Thành đi đã dặn Vương Vĩ nhắn cô mấy câu: lúc hắn tới căn cứ thủ đô đã đặc biệt hỏi thăm về tên giáo sư họ Từ kia, ở căn cứ thủ đô thật sự có một người như vậy, hơn nữa ông ta đã nói chuyện với người của phòng Quản lý Khẩn cấp sau thảm họa.
- Hắn nghi ngờ trong tay họ Từ kia còn dịch dị năng, mà người tiếp xúc với ông ta hình như đã động tâm, nhưng chỉ sợ một chốc hắn không thể ra ngoài ngay được, hiện tại chỉ có thể nhờ cô tới căn cứ thủ đô một chuyến.
Nghiêm Khắc nói tới đây, cũng cảm thấy lời này ra tới miệng có chút quá mức, một đám đàn ông bọn họ, lại muốn để Sở Duyệt đi làm chuyện này.
Cho dù hắn biết thực lực của Sở Duyệt rất mạnh, nhưng dù sao cô cũng chỉ là một cô gái, hơn nữa căn cứ thủ đô là nơi cao thủ như mây.
Nhưng người trong nhóm biết nội tình, ngoại trừ Sở Duyệt, thật sự không ai có thể làm được chuyện này.
Không nói cái khác, đầu tiên là vấn đề về thời gian, bọn họ là quân nhân, hiện tại căn cứ không đủ nhân thủ, cho nên không thể xin phép để đi căn cứ thủ đô.
Bản thân hắn, sáng sớm mai đã phải đi chấp hành nhiệm vụ khác, ngay cả thời gian để thở dốc cũng không có, cho nên nửa đêm hắn mới đi gõ cửa nhà Sở Duyệt.
Sở Duyệt nghe Nghiêm Khắc nói xong, lông mày nhíu lại, căn cứ thủ đô phản ứng quá nhanh từ khi có kết quả kiểm tra máu của Giang Thành đến khi bắt người, cô nghi ngờ ở giữa có công lao của tên giáo sư Từ kia.
Nếu giáo sư Từ đã có thể biết kết quả kiểm tra của Giang Thành, như vậy có thể ông ta đã đả động được không ít người ở căn cứ thủ đô.
Sở Duyệt nhớ tới những dị năng giả đột nhiên xuất hiện trong quân đội ở đời trước, sau đó là một lần quân đội bị tổn thất nặng nề, nói không chừng người khởi xướng tất cả những chuyện này là tên giáo sư Từ đang ở căn cứ thủ đô kia!
Cô phải giết tên giáo sư Từ này, hiện tại ông ta là người duy nhất biết về dịch dị năng ở tầng cuối cùng trong căn cứ thực nghiệm.
Giết ông ta, để những người vừa được giải thoát khỏi căn cứ thực nghiệm được an toàn hơn.
Sở Duyệt ngẩng đầu, nói với Nghiêm Khắc:
- Được, ngày mai tôi sẽ khởi hành đi căn cứ thủ đô, yên tâm, tôi sẽ không để Giang Thành xảy ra chuyện gì.
Nghiêm Khắc khẽ thở phào một hơi, hắn cũng rất lo lắng cho Giang Thành, nhưng hắn không thể không dồn tất cả những việc này lên đầu một mình Sở Duyệt.
Hắn nhìn Sở Duyệt, nghiêm túc nói:
- Chuyện của Giang Thành không cần phải gấp gáp, ngày mai tôi còn có nhiệm vụ, không thể đi cùng cô, Vương Vĩ đã xin nghỉ phép bên chỗ viện sĩ Long, buổi sáng ngày mai sẽ có một chiếc máy bay vận tải đưa một lô vải dệt khoáng thạch tới căn cứ thủ đô, tôi sẽ nghĩ cách sắp xếp hai người lên đó.
- Chờ tôi hoàn thành xong nhiệm vụ lần này, sẽ nghĩ cách tới căn cứ thủ đô, đến lúc đó chúng ta cùng nhau nghĩ cách cứu Giang Thành.
Sở Duyệt gật đầu, có thể ngồi phi cơ đương nhiên là tốt nhất, bằng không chờ cô một đường chạy tới nơi, nói không chừng Giang Thành đã bị cắt thành từng mảnh.
Hai người lại thương lượng thời gian, địa điểm gặp nhau vào sáng mai rồi Nghiêm Khắc mới rời đi.
Sở Duyệt quay đầu trở về nhà, đi tới cửa, liền thấy được ba mẹ Sở đang canh giữ ở cửa, Mục Ly đứng ở phía sau.
Ba Sở kéo con gái vào nhà, cũng không hỏi Sở Duyệt nói gì với Nghiêm Khắc ở bên ngoài, chỉ thúc giục hai mẹ con mau đi ngủ.
Sở Duyệt nghĩ đến chuyện sáng ngày mai phải đi, định nói với ba mẹ một tiếng, ba Sở lại nói:
- Đừng nói nữa, chúng ta đều nghe được. Duyệt Nhi, con đã trưởng thành, con hãy làm những gì mà con nghĩ mình nên làm, ba mẹ không có yêu cầu gì khác, chỉ có một điều, con nhất định phải tự bảo vệ mình thật tốt!
Ông và vợ thực lực không đủ dùng, tùy tiện đi theo sẽ chỉ thêm kéo chân sau của con gái, con gái có không gian có thực lực, một mình đi sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều so với việc dẫn bọn họ đi cùng.
Sở Duyệt quay đầu, nhìn về phía mẹ mình, mẹ Sở tức giận nói:
- Nhìn tôi làm gì? Ngủ đi!
Sở Duyệt nhìn mẹ xoay người đi vào phòng, cười cười nhìn Mục Ly, bảo cô ấy trở về ngủ, sau đó cũng đi theo mẹ Sở về phòng.
Đêm nay, mẹ Sở ôm Sở Duyệt ngủ, giống như sợ buông tay một cái, bảo bối của bà liền bay đi.
Nhưng ngày hôm sau khi Sở Duyệt rời đi, bà cũng chỉ nói một câu:
- Duyệt Duyệt, nhất định phải nhớ rõ bảo vệ chính mình thật tốt!
Thân thể Mục Ca quá yếu, chỉ có thể ở lại căn cứ điều dưỡng, vốn dĩ Mục Ly muốn đi cùng Sở Duyệt, nhưng Sở Duyệt không đồng ý, cô ấy còn phải chăm sóc Mục Ca.
Từ đầu tới đuôi Mục Ca đều không nói chuyện, nhưng Sở Duyệt lại cảm thấy hắn tựa hồ đang che giấu cái gì đó.
Chờ Sở Duyệt hội hợp cùng Vương Vĩ, Nghiêm Khắc liền dẫn hai người bọn họ lên phi cơ.
Hắn còn lấy cho Sở Duyệt một bộ quần áo lao động, nhìn có chút giống quân trang, nhưng lại ngắn gọn hơn quân trang một chút, không biết là quần áo ngành nghề gì.
Trên phi cơ, Vương Vĩ đã lải nhải suốt một đường tới tận sân bay căn cứ thủ đô.
Sở Duyệt nhìn từ cửa sổ ra bên ngoài, chỉ thấy một sân bay bằng phẳng, cùng những ngôi nhà rải rác đan xen ở phía xa xa, mơ hồ có thể nhìn thấy một bức tường vây cao cao.