Thủ đô là một trong những thành phố đông dân nhất cả nước, vậy nên số lượng tang thi cũng là lớn nhất.
Nhưng đồng thời, do tầm quan trọng của thủ đô, nên các khu vực đóng quân xung quanh cũng là nhiều nhất, sau khi tang thi bùng nổ, tổng cộng các doanh trại quân đội vẫn còn lưu lại mười mấy vạn binh lực.
Sau khi xử lý toàn bộ tang thi xuất hiện trong nội bộ bằng thời gian ngắn nhất, bọn họ liền lần lượt cử người đến thủ đô, vọt vào thành phố đang bị tang thi chiếm giữ, giải cứu đám người lãnh đạo của phía chính phủ cùng những người sống sót khác, đưa bọn họ đến tòa cung điện cổ xưa có mấy trăm năm lịch sử. VipTruyenGG.com - Truyện Dịch Hay Giá Rẻ.
Bốn phía cung điện cổ có tường vây cao cao, vốn dĩ bên trong không có nhiều người, hơn nữa, vì dịch cúm bùng phát nên không mở cửa cho công chúng tham quan, nên có thể coi đây là một vùng đất thanh tịnh ở trung tâm thành phố.
Bởi vì có rất nhiều đồ vật không thể mang ra khỏi thành phố, cho nên những người lãnh đạo này vẫn đang phải làm việc trong tòa cung điện cổ kính bị tang thi bao vây này, ngược lại có thể trải nghiệm đãi ngộ đã từng là của hoàng đế một phen.
Sau khi hỗn loạn ban đầu trôi qua, quân đội đã thành lập bốn căn cứ thủ đô lớn từ các quân khu và căn cứ quân sự bên ngoài thủ đô.
Ngoài bốn căn cứ lớn này, sáu căn cứ nhỏ đã được thành lập ở những nơi thích hợp để tiếp nhận những người sống sót, chủ yếu là bố trí cho những người sống sót được giải cứu.
Bởi vì binh lực tương đối đầy đủ, cũng nhận được mệnh lệnh cứu hộ đầu tiên, nên công tác tìm kiếm cứu hộ ở căn cứ thủ đô lúc đầu diễn ra tương đối thuận lợi, trong vòng nửa tháng ngắn ngủn đã rửa sạch rất nhiều khu vực xung quanh.
Nhưng sau trận mưa lớn che trời lấp đất kia, nước ngập nghiêm trọng làm công tác cứu hộ lâm vào trạng thái tê liệt, hai ngày gần đây nước rút, mới bắt đầu lại một lần nữa.
Nhưng khi nhân viên cứu hộ vào thành phố lần nữa, bọn họ lại phát hiện, tang thi trong thành phố giống như đã lợi hại hơn rất nhiều, dẫn tới công tác tìm kiếm cứu hộ hiện tại trở nên vô cùng khó khăn, phải trả giá rất đắt mới có thể giải cứu được một nhóm người sống sót.
Cho nên công tác cứu hộ ở căn cứ thủ đô cũng lâm vào cục diện bế tắc giống như hầu hết các căn cứ khác trên cả nước đều.
Hiện tại căn cứ đám người Sở Duyệt đang đi vào này là thuộc về một trong bốn căn cứ lớn, tên là căn cứ Thanh Long.
Nhiệm vụ chủ yếu của căn cứ này là liên lạc với người bên trong căn cứ thành cổ, chịu trách nhiệm về an ninh bên trong, liên lạc với các căn cứ lớn trên cả nước để xử lý một số vấn đề đặc biệt.
Bọn họ không tham gia vào công tác cứu hộ người sống sót, nhưng người sống sót đến bên này, bọn họ cũng sẽ tiếp nhận, cho nên nơi này không nhiều người sống sót, đều tập trung ở hai khu vực phía nam của căn cứ.
Theo cửa khoang mở ra, Sở Duyệt nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy trong sân bay có mấy hàng phi cơ đang đậu ở đó, có chiếc vừa hạ xuống, có chiếc đang chuẩn bị cất cánh, phía xa hơn một chút còn có mấy chiếc máy bay chở khách cỡ nhỏ, toàn bộ sân bay là một khung cảnh phồn hoa, sầm uất, vô cùng đồ sộ.
Một sĩ quan mặt chữ điền dẫn người tới, giao văn kiện cho người phụ trách vận chuyển lô vải dệt khoáng thạch, sau đó liền dẫn người lên phi cơ để dỡ hàng.
Sở Duyệt cùng Vương Vĩ cũng đi theo những người dỡ hàng, nâng một thùng vải dệt khoáng thạch từ trên phi cơ đi xuống.
Người vận chuyển hàng của căn cứ Thanh Long còn tưởng bọn họ là nhiệt tình hỗ trợ, còn khách khí nói không cần với hai người, nhưng hai người không nghe, cứ vậy mà nâng thùng đi về phía trước.
Người dỡ hàng kia thấy hai người nhiệt tình như vậy, còn nâng rất nhẹ nhàng, liền ở phía sau hô cảm ơn, rồi hự hự cùng đồng đội của mình đi khênh thùng.
Không thể không nói, thứ này thật sự rất nặng a, hai người bọn họ sức lực không rồi, nhưng khiêng lên vẫn thấy nặng muốn chết, trách không được người của căn cứ Cách Kỳ muốn khiêng giúp bọn họ a.
Sở Duyệt cùng Vương Vĩ vừa khiêng đồ đi về phía trước, vừa chú ý tình huống chung quanh.
Tình huống ở căn cứ thủ đô có chút phức tạp, ở chỗ này hai mắt của bọn họ giống như bị bôi đen, không biết đi đâu để tìm Giang Thành cùng tên họ Từ kia.
Bất quá, Sở Duyệt cảm thấy, do kết quả kiểm tra máu phát hiện dị thường nên Giang Thành mới bị bắt tới bên này, ở giữa chắc chắn có liên quan tới tên họ Từ kia, chỉ cần tìm được tung tích của Giang Thành, nói không chừng cũng có thể tìm được họ Từ kia.
Xe tải lớn dùng để vận chuyển vải dệt khoáng thạch ngừng ở bên cạnh sân bay, bởi vì ở trong sân bay sẽ có phi cơ cất cánh và hạ cánh bất cứ lúc nào, cho nên xe không được phép tiến vào.
Đi đến bên cạnh xe, mọi người đều đặt thùng hàng xuống, rồi quay lại phi cơ, dọn những thùng còn lại, Vương Vĩ cùng Sở Duyệt cũng đi theo trở về.
Vương Vĩ vừa đi vừa bắt chuyện với một người lính bên cạnh, sau một hồi giới thiệu nhau, rất nhanh đã hòa nhập được với binh lính kia.
Tiếp tục trò chuyện hai câu, Vương Vĩ liền cắm vào chủ đề chính:
- Người anh em, có thể cho tôi hỏi thăm cái này được không?
Binh lính kia tên là Trần Đức Sinh, thấy Vương Vĩ cùng Sở Duyệt tới hỗ trợ dọn đồ, nói chuyện cũng cởi mở, hắn cũng có hảo cảm với bọn họ, cười nói:
- Có chuyện gì anh cứ hỏi, nếu là chuyện tôi không biết, tôi sẽ đi hỏi thăm cho anh.
- Ai nha! Vậy tôi đây phải cảm ơn người anh em trước!!
Vương Vĩ vui vẻ cười rộ lên, sau đó thấp giọng hỏi:
- Là như thế này, tôi có một người chiến hữu, ngày hôm qua không biết vì sao, sau khi lấy máu xong, đột nhiên lại bị người của căn cứ thủ đô mang đi. Hôm qua tôi đi làm nhiệm vụ, sau khi trở về mới biết được chuyện này, liền vô cùng lo lắng, anh nói xem, đang yên đang lành, tại sao lại bị bắt đi mà không rõ lý do a?
- Cho nên hôm nay tôi tranh thủ tới đây đưa đồ, chính là muốn thuận tiện hỏi thăm tình huống của hắn một chút, xem như thế nào, xem khi nào thì hắn có thể trở về, cũng yên tâm hơn chút, phải không?
Trần Đức Sinh nghe Vương Vĩ nói xong, sắc mặt càng ngày càng nghiêm túc, sau khi Vương Vĩ nói xong, hắn cũng thở dài theo, nói:
- Người anh em, tôi nói thật cho anh biết, người chiến hữu này của anh, chỉ sợ là không có hy vọng trở về!
- A?!
Vương Vĩ tức khắc nóng nảy, giữ chặt Trần Đức Sinh, muốn hỏi cho rõ ràng, Trần Đức Sinh vội lôi kéo hắn đi về phía trước, vừa đi vừa nói chuyện:
- Ai! Đừng hỏi, hỏi nhiều cũng vô dụng, chúng ta làm sao có thể cản thiệp vào quyết định của phía trên?
Trần Đức Sinh thở dài một hơi, vốn dĩ không muốn nói nữa, nhưng vừa ngẩng đầu, liền bắt gặp ánh mắt Sở Duyệt đang cau mày nhìn qua.
Ánh mắt kia vô cùng đáng thương, vừa vội vàng lại vừa lo lắng, làm hắn mềm lòng, liền ghé sát lại gần Vương Vĩ cùng Sở Duyệt, nhỏ giọng nói tiếp:
- Chúng tôi cũng rất ghét chuyện này. Thủ đô này, có một vòng gọi là quý tộc, hai người biết không?
Thấy hai người lắc đầu, hắn nghĩ nghĩ chỉ đành thô bạo giải thích rằng:
- Chính là những kẻ có tiền có thế! Những người đó, đều cho rằng mình rất ghê gớm, lúc căn cứ mới được thành lập đã muốn quyền khống chế căn cứ, tuy rằng sau đó không thực hiện được, nhưng bọn họ vẫn giữ chức vụ quan chức lớn nhỏ trong căn cứ.
- Mấy ngày trước, không biết vì sao lại bắt đầu xảy ra rắc rối, có mấy người thức tỉnh dị năng cũng bị bắt đi một cách không thể hiểu được. Nhưng lần này, bên trên không có người ngăn cản, xem ra là sắp có biến động!