Lúc đầu Sở Duyệt muốn ghi lại tất cả âm thanh, nhưng sau khi so sánh, cô vẫn cảm thấy nếu ghi lại những phần quan trọng nhất rồi phát lặp đi lặp lại sẽ tốt hơn.
Thu dọn đồ đạc xong, Sở Duyệt cẩn thận ra khỏi không gian, đám người đàn ông áo đen đã đi vào trong phòng, trong hành lang cũng không có ai.
Trong phòng, giáo sư Từ đang nói mấy lời khích lệ đám người áo đen cùng người đàn ông cao lớn kia, nói mọi người đừng hoảng sợ, ông ta bảo đảm mọi người ở trong căn cứ đều sẽ an toàn.
Sở Duyệt suy nghĩ một chút, không đi vào phòng, mà quay người đi lên lầu, khi đến chỗ rẽ, chiếc áo choàng đen trên người đột nhiên biến mất, trên người chỉ còn lại bộ đồng phục của đội dị năng giả.
Trở lại căn phòng nhốt Giang Thành, trong phòng chỉ còn lại một mình hắn.
Sở Duyệt còn tưởng Vương Vĩ đã đi ra ngoài, đang muốn hỏi Giang Thành, lại thấy hắn duỗi tay gõ vài cái có tiết tấu lên chiếc tủ bên cạnh.
Cửa tủ mở ra, Vương Vĩ bò từ bên trong ra.
Sở Duyệt trợn tròn mắt, cái tủ này nhỏ như vậy, ngay cả cô còn không nhét vừa, Vương Vĩ nhét bản thân mình vào đó như thế nào?
- Vừa rồi có người tới đây, nơi này cũng không có chỗ nào khác để trốn, cho nên hắn chỉ có thể trốn vào bên trong.
Giang Thành nhẹ giọng giải thích với Sở Duyệt.
Sở Duyệt nhìn Vương Vĩ đang đứng đó duỗi người, ánh mắt sáng lên, cười nói:
- Làm sao anh nhét mình vào đó được? Giấu khá giỏi đấy.
Vương Vĩ cười cười, có chút ngượng ngùng, bất quá Sở Duyệt cũng không phải thật sự muốn nghe hắn giải thích vì sao chui vào được, hiện tại không phải lúc để nói mấy thứ này, cô trở về có chính sự.
Sở Duyệt nói cho cho Giang Thành cùng Vương Vĩ nghe những gì cô vừa thấy ở tầng dưới, sau đó lại mở ghi âm cho bọn hắn nghe một lần.
Giang Thành cùng Vương Vĩ còn chưa nghe hết đã nóng nảy, những người khác có lẽ sẽ vẫn còn nghi ngờ về tác dụng phụ của dịch dị năng, nhưng bọn hắn lại là tuyệt đối tin tưởng.
Nếu thật sự để hai đội lính này sử dụng dịch dị năng, có khác gì với việc trực tiếp hại chết bọn họ?
Đây là căn cứ thủ đô, làm sao có thể để xảy ra chuyện như thế này?
Sở Duyệt không để ý đến vẻ mặt tức giận của hai người, đưa chiếc loa lớn đang đeo bên hông cho Vương Vĩ rồi nói:
- Vương Vĩ, lát nữa tôi sẽ mang đoạn ghi âm đến chỗ căn cứ trưởng, nhưng không biết phải mất bao lâu, rất có thể là trước khi tôi trở lại, tên họ Lâm kia đã dẫn hai đội linh tới đây.
- Đến lúc đó, nếu tình huống thật là như vậy, anh cầm chiếc loa lớn này ném về phía đám người chuẩn bị dùng dịch dị năng, ngăn cản bọn họ dùng dịch dị năng.
Vương Vĩ gật đầu, nhận chiếc loa, trịnh trọng nói với đối Sở Duyệt:
- Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ không để bọn họ thực hiện được kế hoạch!
Giang Thành giãy giụa ngồi dậy, hắn cũng muốn gia nhập đội ngũ hành động, nhưng hắn hiện tại không có chút sức lực nào, không làm liên lụy người khác đã không tồi, chỉ có thể ngồi ở đây mà nhìn.
Sở Duyệt nói với Giang Thành:
- Huấn luyện viên Giang, anh cũng nghe rồi, có những người không đáng để anh nghe lệnh! Nếu anh muốn hỗ trợ, trước tiên phải cố gắng khôi phục sức lực, đừng để bọn họ ép anh uống thuốc nữa.
Giang Thành gật gật đầu, vốn dĩ hắn cũng không phải người tuân thủ khuôn phép cũ gì, khi bị bắt rời khỏi căn cứ Cách Kỳ, không chỉ là vì bản chức của quân nhân là phục tùng mệnh lệnh, mà cũng là vì không muốn viện sĩ Long phải khó xử vì hắn.
Lúc này, hắn nhìn Sở Duyệt dẫn Vương Vĩ ra khỏi phòng, trong mắt hiện lên một tia quyết tuyệt.
Sở Duyệt dẫn Vương Vĩ trở lại góc tường ở lầu hai, để hắn chú ý đám người mặc áo choàng đen bên trong phòng.
Kỳ thật chuyện này có chút nguy hiểm, nhưng lấy năng lực ẩn nấp kia, ngay cả cái tủ nhỏ như vậy mà còn có thể trốn vào được, muốn giấu mình hẳn là không khó, cái khó chính là khi đám người kia tới, làm thế nào mới có thể ngăn cản bọn họ.
Sắp xếp cho Vương Vĩ xong, Sở Duyệt liền xoay người đi ra bên ngoài.
Đi đến lầu một, bỗng nhiên Sở Duyệt nhìn thấy xe vận chuyển của đám người Trần Đức Sinh vẫn chưa rời đi, chỉ mới di chuyển đến cạnh mặt tường ở trong sâ, những cái thùng đã được dọn sạch, chỉ là không biết vì nguyên nhân gì mà còn chưa rời đi.
Sở Duyệt nhìn thấy xe vận chuyển, ánh mắt sáng lên, bước chân vừa chuyển, lập tức đi tới chỗ chiếc xe.
Trần Đức Sinh vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy cô, lập tức đi lên đón.
- Sao cậu lại một mình cô? Vương Vĩ đâu? Không bị phát hiện chứ? Vừa rồi tôi mới nhìn thấy phó căn cứ trưởng Lâm đi từ bên trong ra.
Trần Đức Sinh nhìn phía sau Sở Duyệt không còn ai, vội vàng hỏi.
- Không bị phát hiện.
Sở Duyệt đi theo Trần Đức tới cạnh chiếc xe, vừa đi vừa hỏi:
- Mọi người ở chỗ này chờ chúng tôi sao?
Trần Đức Sinh cười cười, ghé sát gần Sở Duyệt, nhẹ giọng nói:
- Tôi chỉ nói với đội trưởng một chút, đội trưởng liền đồng ý chờ hai người nửa giờ. Kỳ thật đội trưởng cũng không quen nhìn những người đó vô duyên vô cớ bắt người đi.
- Cảm ơn anh.!
Sở Duyệt quay đầu cảm tạ Trần Đức Sinh, sắc mặt bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, nhẹ giọng hỏi:
- Trần Đức Sinh, nếu hiện tại mọi người biết được đồng đội của mình sắp bị người khác hại, mọi người sẽ không màng tất cả mà đi cứu bọn họ chứ?
Trần Đức Sinh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Sở Duyệt, trên mặt hiện lên một tia khó xử, sẽ không phải là Sở Duyệt muốn bọn họ giúp cô, mang những người bị bắt tới kia ra ngoài đấy chứ?
Cũng không phải là hắn không muốn cứu, chỉ là hắn làm gì có năng lực cứu người a!
Cho dù là đội trưởng, cũng vô cùng cảm động khi nghe tin hai người từ một nơi xa như vậy tìm đến đây để gặp đồng đội, vừa rồi chẳng những đồng ý cho bọn họ đi cùng tới tòa nhà thực nghiệm, hiện tại còn lấy cớ xe có vấn đề, để ở chỗ này chờ bọn họ ra.
Nhưng chỉ có thể giúp hai người được đến mức này, nếu muốn bọn họ muốn giúp đưa người ra ngoài, e rằng bọn họ sẽ không đồng ý.
Sở Duyệt nhìn thấy sắc mặt khó xử của Trần Đức Sinh, cũng không để ý, trực tiếp đi đến chỗ đội trưởng Khâu ở xe bên cạnh.
Nếu đám người Trần Đức Sinh không ở chỗ này chờ cô, cô còn định tự mình đi tìm căn cứ trưởng của căn cứ Thanh Long.
Mặc dù nghe nói căn cứ trưởng bị thương, không thể xử lý được nhiều việc, nhưng chỉ cần xử lý được công việc, chứng tỏ hắn hoàn toàn có năng lực hành động.
Đương nhiên, muốn căn cứ trưởng tin lời một người xa lạ như cô, thì rất khó khăn.
Bất quá Sở Duyệt tin, chỉ cần căn cứ trưởng nghe được nội dung đoạn ghi âm trong tay cô, mặc kệ là vì công hay tư, vị căn cứ trưởng này đều sẽ không mặc kệ hết thảy.
Lúc nói chuyện, hai người đã đi tới chỗ xe vận chuyển đang đậu, đội trưởng nhìn thấy chỉ có một mình Sở Duyệt, cũng hơi nhíu mày, đang muốn mở miệng hỏi, Sở Duyệt đã nói trước:
- Đội trưởng Khâu, tôi có chuyện khẩn cấp muốn báo cáo với anh, lên xe trước.
Sở Duyệt nói xong, không chờ đội trưởng khâu đồng ý đã kéo cửa xe ra rồi leo lên xe.
Sắc mặt đội trưởng Khâu khẽ biến, hắn cùng Trần Đức Sinh nghĩ giống nhau, cho rằng Sở Duyệt muốn nhờ bọn họ hỗ trợ mang người ra ngoài.
Hắn mở cửa xe, nhưng không lên xe, cứ như vậy đứng ở dưới xe mà hỏi Sở Duyệt:
- Chuyện gì, cô nói đi.
Sở Duyệt không nói chuyện, trực tiếp mở đoạn ghi âm ra rồi đưa qua, đoạn đối thoại của phó căn cứ trưởng Lâm cùng giáo sư Từ cứ như vậy mà truyền vào lỗ tai của đội trưởng Khâu và Trần Đức Sinh đang đứng bên cạnh.
Lúc đầu đội trưởng Khâu cùng Trần Đức Sinh còn không biết đã xảy ra chuyện gì, sau khi nghe được hết đoạn ghi âm, hắn trực tiếp nện một quyền lên cửa xe, đè giọng mắng:
- Vương bát đản! Đám chó má, hắn rốt cuộc muốn làm gì?