Mọi người ở bên ngoài xe đều bị động tác của hắn làm cho hoảng sợ, còn người đàn ông đang giả vờ kiểm tra gầm xe thì cả kinh đến mức giật bắt ra ngoài.
Đội trưởng Khâu thấy mọi người nhìn về phía mình, vội vàng lau vuốt mặt, điều chỉnh giọng nói:
- Không có việc gì, còn không mau sửa xe đi? Còn có việc phải làm đấy!
Nói xong cũng mặc kệ mọi người không hiểu ra sao, nhanh nhẹn leo lên xe, nhìn Sở Duyệt hỏi:
- Cần chúng tôi làm gì, cô cứ nói!
Trần Đức Sinh không lên xe được, chỉ có thể đứng ở cửa xe nghe bọn họ nói chuyện, lúc này hai mắt đã đỏ hoe vì tức giận.
Ai có thể nghĩ đến, trong lúc con người ở căn cứ đang phải tránh né tai nạn, chiến đấu với tai nạn, cư nhiên lại xuất hiện loại cặn bã đến làm hại người một nhà.
Sở Duyệt thở phào nhẹ nhõm một hơi, lúc cô nhìn thấy đám người đội trưởng Khâu vẫn chờ ở đây, liền biết bọn họ có thể sẽ giúp cô.
Mặc dù một mình cô cũng có thể tìm ra chỗ ở của căn cứ trưởng, nhưng nếu có đám người đội trưởng Khâu hỗ trợ, cô có thể lược bớt được rất nhiều thời gian, cũng không cần lo lắng một mình Vương Vĩ không chống đỡ được lâu.
- Chúng ta phải đi tìm căn cứ trưởng, chuyện này nếu không có căn cứ trưởng ra mặt, cho dù chúng ta có nhiều người hơn nữa cũng không thể đánh lại đám khốn khiếp kia.
- Được, tôi đưa cô đi.
Đội trưởng Khâu nói xong, liền trực tiếp nhô đầu ra khỏi cửa sổ xe, hô lên:
- Mau lên xe, nhiệm vụ khẩn cấp!
Đám người dưới xe đều bày ra vẻ mặt mộng bức, nhưng một câu nhiệm vụ khẩn cấp, đã kích thích ký ức cơ bắp của bọn họ, theo bản năng nhanh chóng leo lên xe.
- Trần Đức Sinh, chờ đã!
Sở Duyệt nhìn thấy Trần Đức Sinh quay đầu cũng muốn leo lên xe, vội vàng gọi hắn lại, mím môi, nhìn hắn trở lại cửa sổ hỏi:
- Vương Vĩ cầm theo một cái loa phóng thanh lớn, nhưng tôi sợ sau khi khi chúng ta đi, một mình Vương Vĩ sẽ không ngăn cản được đám người căn cứ trưởng Lâm cho bọn họ dùng thuốc, canh có thể ở lại được không? Vào lúc quan trọng, giúp hắn một phen.
Sở Duyệt nói ra lời này kỳ thực có chút xấu hổ, bởi vì chuyện này có chút nguy hiểm.
Nhưng nếu bên cô mất quá nhiều thời gian,một mình Vương Vĩ chắc chắn không thể gắng gượng được.
Trần Đức Sinh là người biết ăn nói, đầu óc nhạy bén, thông minh hơn Vương Vĩ nhiều.
Nếu có hắn giúp đỡ Vương Vĩ vào thời khắc mấu chốt, cơ hội thành công chắc chắn sẽ cao hơn.
Sở Duyệt mới vừa nói xong, Trần Đức Sinh đã gật đầu không chút do dự, nói:
- Được! Mọi người yên tâm.
Nói xong quay đầu muốn đi, lại bị đội trưởng Khâu gọi lại, lại gọi thêm hai người xuống xe đi cùng hắn.
Cùng lúc xe vận chuyển cũng khởi động, Sở Duyệt nhìn qua gương chiếu hậu thấy ba người Trần Đức đã đi men theo chân tường tiến vào tòa nhà thực nghiệm, mới từ từ thở hắt ra một hơi.
Kế tiếp, liền xem thử cô có thể cướp được bao nhiêu thời gian.
Lúc đầu tài xế không biết rõ nguyên nhân, đội trưởng Khâu chỉ chỗ nào, hắn liền lái đến đó, nhưng sau khi đội trưởng Khâu nói toàn bộ sự tình, lập tức hắn giống như bị thần xe nhập vào người, lái xe vận chuyển phi như tên bắn.
Không đến mười phút, chiếc xe vận chuyển đã dừng ở dưới lầu bệnh viện căn cứ Thanh Long.
Bệnh viện ở căn cứ Thanh Long là bệnh viện có quy mô lớn nhất trong số tất cả các căn cứ, thiết bị ở đây cũng là đầy đủ nhất, những người bị thương nặng ở các căn cứ đều sẽ được đưa đến nơi này.
Cho nên có rất nhiều người ra vào bệnh viện, đại đa số đều người bị thương, nhân viên y tế bận rộn ra vào, phần lớn đều tiều tụy hốc hác nhìn không ra hình người.
Căn cứ trưởng bị thương nặng, hiện tại vẫn đang trị thương trong bệnh viện này.
Trên đường đi, Sở Duyệt đã hỏi qua, nhưng thật sự rất bất ngờ, căn cứ trưởng của căn cứ Thanh Long này lại là một người phụ nữ, họ Đinh, cô từng là thành viên của đội quân thiết huyết, có uy vọng rất lớn ở trong quân.
Vết thương của cô ấy quả thực rất nghiêm trọng, theo lời đội trường Khâu nói, lúc cô ấy đi kiểm tra sửa chữa cáp khẩn cấp, vì cứu một sĩ binh, mà ngã khỏi khung thép.
Sở Duyệt không biết cô ấy trông như thế nào, liền dùng tinh thần lực tìm kiếm, thật vất vả mới được người, cô ấy vẫn đang nằm trên giường, khắp người bị quấn băng gạc, tựa hồ không thể động đậy.
Trách không được Trần Đức Sinh nói hiện tại căn cứ trưởng có thể xử lý rất ít công việc, cũng trách không được tên họ Lâm kia lại kiêu ngạo như vậy, hóa ra căn cứ trưởng này thật sự là bị thương rất nặng.
Sở Duyệt có chút lo lắng, sợ sau khi cho cô ấy nghe xong đoạn ghi âm này, có thể làm cô ấy tức chết không.
Bất quá hiện tại bọn họ không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể căng da đầu.
Nếu căn cứ trưởng thật sự không thể động, cùng lắm thì cô sẽ làm cho cô ấy một cái xe lăn, làm cẩn thận một chút là được.
Sở Duyệt nói tài xế dừng xe ở một nơi vắng vẻ phía sau bệnh viện, cô xuống xe, bảo đám người đội trưởng Khâu ở dưới này chờ mình, sau đó quay người bắt đầu leo tường.
Đội trưởng Khâu đang định nói hắn đi cùng cô, nhưng hắn chưa kịp nói ra miệng, đã thấy Sở Duyệt bò lên đến lầu hai.
Hắn trợn mắt há mồm nhìn Sở Duyệt giống như đang vượt nóc băng tường, trong lòng không khỏi có chút hâm mộ, không hổ là dị năng giả a!
Bức tường bên này trụi lủi, một tầng lầu chỉ có một cửa sổ thông gió, mỗi tầng cao ít nhất hơn 4 mét, người thường mà không có công cụ căn bản không thể bò lên trên.
Bất quá đội trưởng Khâu cũng biết nguyên nhân Sở Duyệt chọn mặt tường bên này, ngoại trừ bức tường này, những nơi khác đều có người, rất dễ dàng bị phát hiện.
Đi cửa chính chắc chắn không được, không ai trong số bọn họ có thể trực tiếp công khai gặp căn cứ trưởng.
Nhưng hiện tại bọn họ phải chạy đua với thời gian, phải nhanh chóng chạy về tòa nhà thực nghiệm, chỉ có thể leo tường giống Sở Duyệt.
Rất nhanh Sở Duyệt đã leo tới lầu 5, chạm tới bệ cửa sổ bên ngoài phòng bệnh của căn cứ trưởng Đinh.
Trong phòng bệnh, lúc này căn cứ trưởng Đinh đang nghe thư ký của mình báo cáo tiến độ công việc, đột nhiên quay đầu ánh mắt sắc bén nhìn về phía cửa sổ.
Sở Duyệt bám ở bên ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng gõ gõ cửa kính, thấy căn cứ trưởng Đinh nhìn qua, cô ấy mỉm cười nhìn cô, giống như được cho phép, Sở Duyệt liền đẩy cửa sổ tiến vào phòng.
Thư ký quay đầu nhìn, đột nhiên thấy Sở Duyệt tiến vào, lập tức rút súng bên hông ra, vừa định gọi người.
Chỉ là tiếng la của cô ấy còn chưa kịp tới miệng, chỉ thấy mắt hoa lên, đã thấy Sở Duyệt tới trước mặt, bịt kín miệng cô ấy, đè bàn tay đang rút súng xuống, nhẹ giọng nói:
- Chị gái, đừng hét! Tôi có chuyện rất quan trọng muốn báo cáo với căn cứ trưởng, thời gian cấp bách, không còn cách nào mới đi vào từ cửa sổ.
Trong mắt thư ký đều là khiếp sợ, cô ấy được coi là người thân thủ giỏi nhất nhì trong đội, cho dù là nam binh của đội đặc chiến, cũng không thể chế trụ cô ấy bằng một chiêu, nhưng cô gái trước mắt lại có thể làm được một cách nhẹ nhàng.
Cho dù là dị năng giả, cô ấy cũng chưa từng thấy ai có năng lực như vậy.
Sở Duyệt nói với thư ký xong, liền quay đầu nhìn về phía căn cứ trưởng Đinh đang nằm trên giường bệnh, lúc này cô ấy đã khôi phục bình tĩnh, đang nhìn Sở Duyệt với ánh mắt dò hỏi.
Thấy Sở Duyệt nhìn về phía mình, căn cứ trưởng Đinh bình tĩnh hỏi:
- Cô muốn nói gì?
Sở Duyệt không nói chuyện, thả chị gái thư ký ra, trực tiếp móc di động ra, click mở file ghi âm.