Trùng Sinh Mạt Thế Ngàn Dặm Đường Về (Dịch Full)

Chương 346 - Chương 346 - Muốn Nháo Thật Lớn

Chương 346 - Muốn nháo thật lớn
Chương 346 - Muốn nháo thật lớn

Căn cứ trưởng Đinh đã nhận ra giọng nói của phó căn cứ Lâm ngay từ những câu đầu tiên, ánh mắt nhìn về phía Sở Duyệt đầy nghi hoặc.

Nhưng theo cuộc trò chuyện trong đoạn ghi âm càng ngày càng nhiều, ánh mắt cô ấy cũng dần trở nên sắc bén.

Thư ký thấy Sở Duyệt chỉ nhìn chằm chằm về phía căn cứ trưởng, liền từ từ lùi về phía gần cửa ra vào.

Một mình cô ấy không thể đối phó được với cô gái này, phải ra ngoài gọi người tới giúp.

Nhưng cô ấy mới lùi lại được hai bước, đã bị nội dung trong đoạn ghi âm làm cho kinh sợ, trong mắt mang theo một tia hưng phấn.

Này, đây là tình huống gì?

Căn cứ trưởng Đinh càng nghe, lông mày nhăn càng chặt, nghe xong đoạn ghi âm, cô ấy nhìn về phía Sở Duyệt, hỏi:

- Chuyện này xảy ra khi nào?

- Ngay vừa rồi, tôi đoán hiện tại bọn họ đã kéo người tới tòa nhà thực nghiệm!

Sở Duyệt vội vàng trả lời, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm người đối diện.

Căn cứ trưởng Đinh quay đầu nói với thư ký đang đứng ở đó:

- Tiểu Diệp, cô dẫn người tới đó một chuyến, mang người về cho tôi, điều ta thử, xem rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì!

- Rõ!

Thư ký Diệp nhận lệnh, rồi nói với Sở Duyệt:

- Cô đi theo tôi.

Sở Duyệt vội vàng lắc đầu, việc này không thể để thư ký Diệp đi, thư ký Diệp hoàn toàn có thể ngăn cản những người đó dùng dịch dị năng, nhưng cô ấy không có quyền trực tiếp thả đám người Giang Thành ra.

Nếu chỉ là để ngăn chặn việc sử dụng dịch dị năng, Sở Duyệt cần gì phải lao sư động chúng, cực cực khổ khổ mà chạy đi tìm căn cứ trưởng?

Trực tiếp giải quyết hết đám người giáo sư Từ chẳng phải là được rồi sao?

Nhưng mục đích của Sở Duyệt là cứu Giang Thành, là quang minh chính đại thả người ra, cố gắng không để lại bất kỳ hậu họa nào trong tương lai.

Cho dù cô giết đám người giáo sư Từ, công khai đoạn ghi âm ra bên ngoài, cũng chưa chắc có thể hạ gục được người đàn họ Lâm kia, dù sao hiện tại hắn ta là người quyền lực lớn nhất trong căn cứ.

Nếu Sở Duyệt gan lớn thêm một chút, xử lý luôn tên họ Lâm kia, thì Giang Thành cùng đám người dị năng giả bị nhốt ở toà nhà thực nghiệm vẫn sẽ bị nhốt ở bên trong, chờ người phụ trách căn cứ sau này, đến xử lý bọn họ.

Vận khí tốt thì có gặp được một người tốt, nói không chừng có thể sẽ được thả ra, nếu vận khí không tốt, lại gặp phải một tên phó căn cứ Lâm thứ hai, có lẽ đám người bọn họ vĩnh viễn không có ngày được thả.

Cho nên nhất định phải nháo chuyện này ra thật lớn, lôi căn cứ trưởng Đinh ra, tốt nhất là vừa giải quyết được tên phó căn cứ Lâm, đồng thời cứu được đám người Giang Thành ra.

Sở Duyệt nhìn Căn cứ trưởng Đinh, mang theo chút khó xử, nói:

- Căn cứ trưởng, tôi biết hiện tại ngài bị thương không tiện, nhưng chuyện này chỉ sợ phải phiền ngài tự mình đi một chuyến, thật ra đây không phải là chuyện duy nhất phó căn cứ trưởng Lâm đã làm.

- Bọn chúng còn dùng đủ các loại lý do bắt rất nhiều dị năng giả nhốt bên trong tòa nhà thực nghiệm, nói là dùng những dị năng giả này để làm ra thêm nhiều dịch dị năng cung cấp cho bọn chúng.

- Căn cứ trưởng, nếu bọn họ thật sự làm ra chuyện như vậy, vậy thì sau này căn cứ của quân đội sẽ biến một đội quân thây khô.

Sở Duyệt nói rất nhanh, vừa nói vừa chạy đến cạnh giường căn cứ trưởng Đinh, một phen nắm lấy cánh tay còn đang nẹp của cô ấy, tiếp tục nói:

- Chính tai tôi nghe được những lời này, ngay trước khi có đoạn ghi âm, sau khi tôi nghe được những lời này, tôi mới nghĩ đến việc tìm vật gì đó để ghi âm!

Lời nói của Sở Duyệt làm cho căn cứ trưởng Đinh cùng thư ký Diệp cả kinh, hóa ra đây là cách sử dụng những dị năng giả mang kháng thể trong người mà bọn chúng đã nói?

Không ai chú ý tới, chỗ bàn tay Sở Duyệt đang nắm cánh tay của căn cứ trưởng Đinh, những điểm sáng trắng nhu hòa đang lén lút chui vào thân thể căn cứ trưởng..

- Căn cứ trưởng, nếu phó căn cứ Lâm đã hạ quyết tâm phải làm chuyện này, ngài cảm thấy hắn sẽ để ý đến lời thư ký Diệp nói sao? Hắn đã dám làm ra những việc này, chẳng lẽ còn sẽ sợ thư ký Diệp? Nói không chừng hắn còn xuống tay với thư ký Diệp a!

Cánh tay của căn cứ trưởng Đinh đã khung thép đập nát xương cốt, trong hoàn cảnh thiếu thốn thuốc men vật tư y tế, cũng chỉ có thể làm phẫu thuật đơn giản, dùng nẹp băng bó lại, từ từ hồi phục.

Bị Sở Duyệt hung bạo túm lấy, miệng nháy mắt vết thương truyền đến một cơn đau đớn.

Căn cứ trưởng Đinh cắn răng, kêu lên một tiếng, nhưng khi cơn đau qua đi, miệng vết thương lại có loại cảm giác tê tê dại dại thoải mái.

Thư ký Diệp thấy Sở Duyệt túm tay Căn cứ trưởng Đinh, gương mặt lập tức biến sắc, vội vàng xông tới, kéo Sở Duyệt ra, hét về phía cô:

- Cô điên rồi, sao cô có thể chạm vào tay của căn cứ trưởng?! Căn cứ trưởng bị thương nghiêm trọng như vậy, sao có thể đi theo cô? Còn có, cô đang hoài nghi năng lực của tôi sao?

Sở Duyệt bị thư ký Diệp kéo ra, đứng bên cạnh nhẹ nhàng xoay nắn ngón tay, vốn dĩ vừa cô định nối lại xương cho căn cứ trưởng Đinh.

Nhưng lại bị thư ký Diệp đánh gãy, vết thương của căn cứ trưởng chỉ mới lành được khoảng một nửa, động một chút, miệng vết thương chắc chắn vẫn sẽ rất đau.

Bất quá như vậy cũng tốt, chỉ cần cô ấy có thể đứng lên là được.

Căn cứ trưởng Đinh là người rất nhạy bén, đột nhiên tốt lên quá nhanh sẽ khiến cô ấy hoài nghi.

- Thực xin lỗi, căn cứ trưởng, tôi không muốn như vậy, không phải tôi hoài nghi năng lực của thư ký Diệp. Nhưng xin ngài suy nghĩ một chút, chuyện này, nếu ngài không ra mặt, thư ký Diệp thật sự có thể bắt phó căn cứ Lâm về sao?

- Nếu một kích không trúng, rút dây động rừng, về sau cho dù ngài ra mặt, cho dù chúng ta có đoạn ghi âm làm chứng cứ, hắn cũng có thể giảo biện, hiện tại thân thể của ngài liều có tinh lực nháo với hắn không?

Sở Duyệt nói xong, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm căn cứ trưởng Đinh, trong ánh mắt đều là chờ mong.

Làm ơn, đáp ứng đi!

Nếu ngài không đáp ứng, tôi cũng không còn gì để nói!

Thư ký Diệp vốn muốn ngăn cản Sở Duyệt, lại bị mấy lời của cô làm cho ngây ngẩn cả người.

Kỳ thật mấy ngày nay cô ấy cùng phó căn cứ Lâm đã giao phong vài lần, cũng đã ăn mệt mấy lần ở trong tay hắn ta, cô ấy thật sự không dám chắc có thể bắt hắn ta trở về hay không.

Người này có chút âm hiểm, làm việc lại quá thực dụng, sau thảm họa nhân loại mà chỉ một lòng mưu toan quyền lực, làm việc chỉ cần kết quả đẹp, hoàn toàn không quan tâm tình huống thực tế.

Sau khi căn cứ trưởng bị thương, hắn ta lại càng thêm kiêu ngạo lên, như thể toàn bộ căn cứ đã trở thành nhà của hắn.

Cô ấy thực sự không hiểu loại người như vậy sao lại được giao một chức vụ quan trọng như phó căn cứ trưởng, chuyện này đối với căn cứ mà nói quả thực là hoạ vô đơn chí.

Còn không phải là vì chú của hắn ta giữ chức vụ quan trọng trong văn phòng xử lý khẩn cấp sau thiên tai, mà hắn ta lại cung cấp rất nhiều vật tư cho căn cứ sao?

Nhưng những lúc như thế này, chẳng phải năng lực mới là thứ quan trọng nhất sao?

Nếu có thể mượn chuyện này, đánh hạ phó căn cứ Lâm, tốt nhất là kéo cả người phía trên kia xuống, đối với toàn bộ căn cứ mà nói quả thực là chuyện tốt nhất lao vĩnh dật*!

(*Nhất lao vĩnh dật: Gắng sức một lần để được hưởng mãi mãi)

Nhưng, vết thương của căn cứ trưởng……

Căn cứ trưởng Đinh nhìn ánh mắt đầy khẩn cầu của Sở Duyệt, chật vật ngồi dậy, thư ký Diệp cùng Sở Duyệt vội vàng đi tới đỡ cô ấy.

- Căn cứ trưởng……

Thư ký Diệp nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của căn cứ trưởng Đinh, vành mắt đều đỏ lên, cầu xin nói:

- Căn cứ trưởng, để tôi đi thôi, ngài yên tâm, cho dù có phải trả giá bằng mạng sống, lần này tôi nhất định sẽ hạ được tên họ Lâm!

Căn cứ trưởng Đinh thử ngồi dậy, kinh hỉ phát hiện tuy tay vẫn rất đau, nhưng đã có chút sức lực.

Xem ra dưỡng thương mấy ngày nay đều không uổng phí, cô ấy cảm thấy cả người tốt lên rất nhiều.

Căn cứ trưởng cười cười, nhìn vẻ mặt quyết tuyệt của thư ký Diệp, nói:

- Không cần cô liều mạng, cũng không xa, cô đi tìm cho tôi một chiếc xe lăn. Hôm nay chúng ta sẽ đi xem thử, hắn kiêu ngạo như thế nào!

Bình Luận (0)
Comment