Tiểu đội trưởng phía sau đã đi tới, đi đến trước mặt phó căn cứ trưởng, thực hiện quân lễ xong, gương mặt nghiêm túc hỏi:
- Phó căn cứ trưởng, tôi thay mặt các chiến sĩ trong tiểu đội xin hỏi ngài, chuyện trong loa nói có phải là sự thật hay không? Chúng tôi không sợ chết, nhưng không thể chết không rõ ràng!
Bên cạnh, trong tức khắc lỗ tai của Lý Hách đã lành, gật đầu đồng ý:
- Đúng vậy, phó căn cứ trưởng, ngài nói là bịa đặt, nhưng giọng nói trong loa là giọng của ngài.
Phó căn cứ trưởng nhìn hai tiểu đội trưởng chặn trước mặt mình, cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại.
Vừa rồi lúc âm thanh trong loa đột nhiên vang lên, hắn ta bị cả kinh, mất bình tĩnh một chút..
Những lời trong loa đều là những gì hắn ta đã nói với giáo sư Từ ở trong phòng trước đó, rốt cuộc là ai đã ghi lại?
Đám người giáo sư Từ cũng là một bộ hoảng sợ, chắc hẳn không phải là bọn họ.
Làm loại chuyện tự bóc gốc gác của chính mình này cũng không có ích gì cho bọn họ, bọn họ có ngu ngốc đến đâu thì cũng nên biết điều này.
Nhưng lúc ấy, trong phòng chỉ có vài người bọn họ, nếu không phải bọn họ thì sẽ là ai?
Áp xuống các loại ý niệm cuồn cuộn trong lòng, phó căn cứ trưởng Lâm điều chỉnh cảm xúc, lấy lại bình tĩnh, nói với hai tiểu đội trưởng trước mặt:
- Nếu đã muốn bịa đặt, bắt chước giọng nói thì có gì khó, chuyện này là như thế nào, đợi bắt được người mở loa kia sẽ biết.
Nói câu này xong, ngữ khí của phó cục trưởng Lâm lại trở nên vô cùng đau đớn:
- Sau khi dịch dị năng được pha trộn xong, rất nhạy cảm với thời gian, càng để lâu thì hiệu quả càng kém. Các người có biết để pha chế một lần thuốc này, khó khăn đến mức nào không?? Tôi đã nghĩ mọi cách hy vọng các người đều có thể thức tỉnh dị năng, hiện tại các người lại vì một câu nói thật giả chưa xác định mà nghi ngờ tôi! Thật sự làm người ta lạnh tâm.
Mọi người nhìn thấy bộ dạng này của phó căn cứ trưởng, đều có chút không xác định.
Lúc này ở lầu hai, Vương Vĩ đang chạy như bay về phía cầu thang, chiếc loa lớn trong tay đã được Trần Đức Sinh dùng dây thừng kéo lên trên lầu ba.
Nhưng đám người muốn bắt hắn đều cho rằng hắn đã ném loa xuống lầu, vì vậy mà chỉ xông lên, muốn bắt hắn.
Vương vĩ ỷ vào ưu thế là dị năng hệ tốc độ của mình, lúc đầu chạy trốn rất nhẹ nhàng, không nghĩ tới đuổi theo sau hắn đều là dị năng giả.
Một đám hỏa cầu, gai đất, phi đao nhắm thẳng về phía hắn, nếu không phải trong tòa nhà có rất nhiều chỗ để ẩn núp nhiều, hắn đã sớm bị đâm thành cái sàng.
Nhưng trong lúc lẩn trốn, khoảng cách giữa hắn và những dị năng giả kia càng ngày càng gần.
Bỗng nhiên có một dị năng giả cảm thấy có gì đó không đúng, hình như tiếng loa truyền từ trên lầu xuống, hắn thăm dò nhìn ra bên ngoài cửa sổ, liền thấy loa phóng thanh đang ù ù vui vẻ phát ra âm thanh ở cửa sổ lầu ba.
Vì thế một vài dị năng giả bắt đầu chạy lên lầu trên, bỏ lại một đám người tiếp tục đuổi theo Vương Vĩ.
Mà lúc này, phó căn cứ trưởng Lâm ở dưới lầu đã không còn tính nhẫn nại, thúc giục Lý Hách mau chóng dẫn người vào tiêm dịch dị năng.
Chỉ cần tiêm dịch dị năng xong, như vậy bọn họ sẽ giống như đám người trên lầu, toàn tâm toàn ý làm việc cho hắn, nếu không nghe lời thì chỉ có thể chờ biến thành thây khô mà thôi!
Thấy Lý Hách cùng người của hắn vẫn đứng bất động ở đó, kiên quyết đợi cho đến khi sự việc được làm rõ.
Phó căn cứ trưởng Lâm vô cùng tức giận, hét vào trong phòng họp:
- Giáo sư Từ, bọn họ không đi vào, các người liền đi ra tiêm dịch dị năng cho bọn họ.
Mọi người đều ngây ngẩn cả người, còn có loại thao tác này?
Mắt thấy đám người mặc áo choàng đen kia đã cầm ống tiêm đi về phía bọn họ, Lý Hách nhấc nhấc chân..
Cảm giác này càng không ổn, hắn muốn kháng lệnh dẫn người chạy ra khỏi nơi này!
- Dừng tay!
Ngoài cửa truyền đến một tiếng hét lớn, căn cứ trưởng Đinh ngồi trên xe lăn được thư ký Diệp đẩy từ bên ngoài vào.
Cô ấy nhìn chằm chằm phó căn cứ trưởng, giọng nói không lớn, nhưng xen lẫn trong tiếng loa lớn, vẫn truyền đến tai mọi người ở đây một cách rõ ràng:
- Bọn họ là lính của tôi, nếu ai dám động vào bọn họ, đừng trách tôi thủ hạ không lưu tình!