Những người lính đang đứng ở trong sân nhìn thấy căn cứ trưởng Đinh tới, đều kinh hỉ đứng nghiêm chào, hét lớn:
- Căn cứ trưởng!
Căn cứ trưởng Đinh được thư ký Diệp đẩy đi vào trong sân, đám lính đều chủ động nhường ra một con đường cho cô ấy.
Sở Duyệt cũng đi theo phía sau thư ký Diệp vào sân, ngẩng đầu nhìn về phía trên lầu.
Hành lang lầu hai cùng lầu 3, những dị năng giả đó bị phái đi đuổi theo Vương Vĩ cùng Trần Đức Sinh đã tiêu hao hết dị năng, ngoài hành lang một mảnh hỗn độn.
Vương Vĩ còn tốt, hắn có dị năng tốc độ, phương diện chạy trốn vẫn có chút ưu thế.
Nhưng Trần Đức Sinh có chút chật vật, quần áo bị kéo rách một mảng lớn, một phần tóc mái hơi dài đã đốt xoắn lại.
Lông mi của Sở Duyệt khẽ run lên, cô phóng ra mười mấy sợi tinh thần lực, nhanh chóng đâm về phía những dị năng giả kia.
Những dị năng giả kia đang chuẩn bị đi bắt mục tiêu tiếp theo thì đầu đột nhiên đau đớn dữ dội, tất cả đều ôm đầu ngã xuống mặt đất, bọn họ bị đau đến hôn mê bất tỉnh.
Vốn dĩ Vương Vĩ cùng Trần Đức Sinh còn nghĩ bọn họ sắp bị bắt, bỗng nhiên tất cả công kích phía sau đều ngừng lại.
Quay đầu nhìn lại, không biết vì sao những kẻ đuổi theo phía sau đã ngã xuống đất.
Hai người đều kinh ngạc không thôi, đây là chuyện gì?
Chẳng lẽ, những người này đều dùng dịch dị năng để thức tỉnh dị năng, bọn họ sắp biến thành thây khô sao?!
Sở Duyệt thấy Vương Vĩ cùng Trần Đức Sinh đã an toàn, đang muốn rút tinh thần lực về, lại thấy phòng thí nghiệm trên lầu có động tĩnh.
Vừa rồi âm thanh từ loa phóng thanh lớn như vậy, nhưng không có một nhân viên nghiên cứu nào trong tòa nhà thực nghiệm này đứng ra xem náo nhiệt, nhưng khi nhìn thấy Căn cứ trưởng Đinh tới, rất nhiều người bắt đầu kích động hô lên:
- Căn cứ trưởng Đinh tới! Là Căn cứ trưởng Đinh!
Đa số mọi người đều đặt đồ trong tay xuống, muốn mở cửa đi xuống dưới lầu, nhưng lại có mấy người xông lên ngăn cản ở cánh cửa, không cho bọn họ đi ra ngoài.
Hai đám người nháo ở cửa, hiển nhiên là do người trong tòa nhà thực nghiệm này đã chia thành nhiều phái.
Sở Duyệt nghe nội dung mấy câu bọn họ cãi nhau, hơi nhướng mày, đại đa số nhân viên nghiên cứu nào trong tòa nhà thực nghiệm này đều có ý kiến rất lớn với tên phó Căn cứ trưởng này.
Lâm phó Căn cứ trưởng nhìn căn cứ nhìn thấy căn cứ trưởng Đinh từ ngoài cửa đi vào, trong lòng không khỏi giật thót.
Không phải cô ta bị thương rất nghiêm trọng sao? Tại sao bỗng nhiên cô ta lại xuất hiện ở nơi này?
Căn cứ trưởng Đinh này, trước mạt thế đã có địa vị cùng sức ảnh hưởng liền rất lớn ở trong quân, lãnh đạo cũng rất tán thưởng năng lực của cô ấy.
Điểm này có thể nhìn ra từ việc cô ấy có thể lên làm căn cứ trưởng của Căn cứ Thanh Long.
Căn cứ Thanh Long được kết nối trực tiếp với lãnh đạo trung ương, là căn cứ đứng đầu trong số tất cả các căn cứ lớn.
Trước đó, khi căn cứ trưởng Đinh chưa bị thương, dưới sự quản lý của cô ấy tất cả mọi thử ở căn cứ Thanh Long đều thập phần gọn gàng ngăn nắp.
Cho dù phó căn cứ trưởng Lâm cùng mấy gia tộc khác muốn nhét người vào để nắm quyền quản lý, nhưng có tà tâm cũng không có gan làm trộm cướp, căn bản không dám nhảy nhót trước mặt cô ấy.
Bất quá sau khi căn cứ trưởng Đinh bị thương ngoài ý muốn, một số gia tốc bao gồm cả phó căn cứ trưởng Lâm giống như đã tìm được cơ hội tuyệt hảo, đều nhân cơ hội này làm một số động thái nhỏ trong căn cứ, muốn thay thế cô trong lúc cô đang dưỡng thương.
Lúc này nhìn căn cứ trưởng Đinh càng ngày càng đến gần mình, phó căn cứ trưởng Lâm liền cảm thấy có một cổ áp bách mãnh liệt đang đè về phía hắn, trong lòng hắn có chút hoảng sợ.
Hắn ta vội vàng nặn ra nụ cười, đi lên đón người, giả vờ ngạc nhiên, vẻ mặt quan tâm nhìn căn cứ trưởng Đinh, nói:
- Căn cứ trưởng, sao cô lại tới đây, vết thương của cô không sao chứ?
Ngay sau đó lại nhìn về phía thư ký Diệp đang đẩy xe lăn, trách cứ nói:
- Vết thương của căn cứ trưởng còn chưa lành, sao cô có thể lăn lộn cô ấy như vậy, quá hồ nháo rồi? Nếu vì cô mà khiến vết thương của căn cứ trưởng nghiêm trọng hơn, cô có thể gánh nổi trách nhiệm này sao?
Thư ký Diệp liếc mắt nhìn phó Căn cứ trưởng lâm một cái, cười nhạo một tiếng, nhẹ nhàng nói:
- Xem lời phó Căn cứ trưởng Lâm nói này, nếu không phải là anh hồ nháo, căn cứ trưởng cũng không cần đang dưỡng thương mà còn phải đi tới đây một chuyến!
Phó Căn cứ trưởng Lâm không muốn dây dưa cùng thư ký Diệp, bước chân nhanh hơn, tiếp tục đi về phía căn cứ trưởng Đinh, giống như hắn ta rất quan tâm đến tình trạng sức khỏe của căn cứ trưởng.
Người phụ nữ này, bị thương thì nên ở bệnh viện hảo hảo dưỡng thương đi, chạy ra xem náo nhiệt cái gì!
m thanh trên loa vẫn chăm chỉ vang lên không biết mệt mỏi, nhưng đã nhỏ hơn rất nhiều, người cầm loa đã được thay thế bằng một binh lính đứng trên tầng cao nhất.
Phó căn cứ trưởng Lâm cũng chợt hiểu rõ, Căn cứ trưởng Đinh xuất hiện ở chỗ này, khẳng định là có liên qua tới đoạn ghi âm này, hơn nữa là nhằm về phía hắn, chỉ là không biết bọn họ đã ghi lại được bao nhiêu.
Cũng không biết có phải là mấy nhà kia đã đem chuyện này đến gặp Căn cứ trưởng Đinh, hay là những người này vốn dĩ là cô ấy sắp xếp đến đây theo dõi hắn.
Bất quá hiện tại này đó đều không quan trọng, mặc kệ là do ai làm, đều đã đạt được mục đích.
Căn cứ trưởng Đinh không phải là người có thể lừa gạt được, hơn nữa là có tiếng bao che, ai dám động tới người của cô ấy, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt.
Mọi chuyện đã đến mức này, hắn không còn đường lui nữa, cục diện này chỉ có thể là ngươi chết ta sống.
Bất quá hắn nhìn căn cứ trưởng Đinh ngồi trên xe lăn, cả người quấn đầy băng vải, hắn ta đã nghĩ ra một cách hay để phá vỡ cục diện bế tắc này.
Phó căn cứ trưởng Lâm mỉm cười bước nhanh về phía căn cứ trưởng Đinh, trong tay âm thầm cầm một loại thuốc ức chế dị năng.
Hắn ta đã từng nhìn thấy giáo sư Từ tiêm loại thuốc này cho một dị năng giả, mà dị năng giả kia sau khi bị tiêm thì hoàn toàn không còn năng lực phản kháng, cho nên hắn ta mới nói giáo sư Từ cho hắn một chút.
Nghe nói loại thuốc này nếu dùng quá nhiều có thể gây ngừng tim.
Nếu hôm nay căn cứ trưởng Đinh muốn chắn đường hắn, vậy thì đừng trách hắn tàn nhẫn độc ác!
Căn cứ trưởng Đinh nhìn về phía phó căn cứ trưởng Lâm cùng đám người bên ngoài đang từ từ tiếp cần về phía bên này, ánh mắt hơi trầm xuống, thấp giọng hỏi:
- Phó căn cứ trưởng, tôi chỉ muốn anh một câu thôi, vì sao anh biết rõ loại dịch dị năng này có vấn đề, còn muốn cho binh lính sử dụng?
- Căn cứ trưởng, đây đều là vu oan! Giọng nói kia không phải là của tôi, có người giả giọng vu oan cho tôi.
Phó căn cứ trưởng Lâm vừa nói chuyện, vừa đi tới trước mặt căn cứ trưởng Đinh, hắn bày ra vẻ mặt oán giận, ngồi xổm xuống, tố khổ với căn cứ trưởng Đinh:
- Căn cứ trưởng, cô đừng nghe những lời nói bậy từ chiếc loa kia, dịch dị năng này, tôi là người thử thuốc đầu tiên, hơn nữa tôi đã thức tỉnh dị năng hệ thủy, nếu thật sự có vấn đề sẽ biến thành thây khô, thì tôi đã là người đầu tiên bị biến dị!
- Nhưng tôi không hề thay đổi chút nào, vậy chứng minh những lời nói đó đều chỉ là lời đồn thổi!
- Cô cũng biết tình hình hiện tại, các căn cứ lớn đang rất cần dị năng giả, rất vất vả tôi mới tìm được phương pháp này, chẳng lẽ cô chỉ vì vài câu chửi bới của người khác mà từ bỏ con đường ngắn nhất này sao?
Phó căn cứ trưởng Lâm vừa nói, cảm xúc liền kích động, bắt lấy tay căn cứ trưởng Đinh, la lớn:
- Căn cứ trưởng, cô tin tôi đi, đây thực sự là cách để giúp mọi người có được dị năng, cô ……..A ——
Hắn ta còn chưa nói xong, bỗng nhiên hét lên một tiếng thảm thiết, cổ tay của hắn ta bị căn cứ trưởng nắm lấy bẻ ngược lại, một ống tiêm từ trong lòng bàn tay rơi xuống, “Lạch cạch” một tiếng, rơi xuống mặt đất.