Phó căn cứ trường Lâm nhìn về phía Căn cứ trường Đinh với vẻ mặt kinh ngạc, không phải tay của cô ấy đã bị gãy dập rồi sao?
Hắn tận mắt nhìn thấy cuộc phẫu thuật của cô, trước đó cô hoàn toàn không thể cử động tay, vì sao lúc này lại có sức lực như vậy?
- Phó căn cứ trưởng Lâm, anh biết mình đang làm cái gì không? Là người chỉ huy của căn cứ, anh có biết những căn cứ khác trên toàn quốc đang làm làm gì không?
- Nhân loại đã đi đến thời khắc sinh tử trước mắt, mà anh chỉ nghĩ tới theo đuổi quyền lực, một người binh nhì bình thường nhất còn thích hợp làm cái chức phó căn cứ trưởng này hơn anh.
Căn cứ trường Đinh hất tay phó căn cứ trưởng Lâm ra, đẩy ngã hắn ngã trên mặt đất, thư ký Diệp đứng phía sau lập tức vẫy tay ra hiệu cho binh sĩ tiến lên khống chế hắn lại.
Phó căn cứ trưởng Lâm mãnh liệt giãy dụa, muốn thoát khỏi hai binh lính đang giữ chặt mình, nhưng không thể tránh thoát được, hắn hét lớn:
- Buông tôi ra, đừng chạm vào tôi!
Hai người lính ghì hắn quỳ xuống trước mặt căn cứ trưởng Đinh.
Phó căn cứ trưởng Lâm không thể trốn thoát được, hắn ngẩng đầu quét mắt nhìn chung quanh, hiện tại vây quanh bọn họ không còn là hai đội lính mà hắn dẫn đến để tiêm dịch dị năng nữa.
Không biết từ khi nào, một đội lính đặc chủng được trang bị đầy đủ súng đạn xông vọt vào trong sân.
Hắn lập tức nhận ra đây là đám người căn cứ trường Đinh vừa bố trí ở bên ngoài..
Mà phần lớn người của hắn đã bị phái lên lầu đuổi theo đám người mở loa phóng thanh, dưới lầu một chỉ còn lại vài người, tuy đều là dị năng giả, nhưng đối mặt với mấy chục binh lính đặc chủng được trang bị kỹ càng, bọn họ còn chưa kịp phản kháng đã bị khống chế.
Thấy mình không thể trốn thoát, phó căn cứ trưởng Lâm quay đầu lạnh lùng nhìn thoáng qua đám người giáo sư Từ bị binh lính ghì lên cửa, trong mắt đều là cảnh cáo.
Coi như hôm nay hắn xui xảo, nhưng chỉ cần hắn ta một mực chắc chắn mình căn bản không biết dịch dị năng có vấn đề, hắn sẽ có cơ hội!
Cho dù giáo sư Từ nói có biết cũng chẳng sao, gia tộc của bọn họ có cống hiến lớn với căn cứ, lại có chú hai nói chuyện giúp hắn, xem bọn họ có thể làm gì hắn, cùng lắm chỉ là chuyện đổi một căn cứ khác mà thôi.
Sở Duyệt đứng phía sau căn cứ trưởng Đinh, nhìn phó căn cứ trưởng Lâm bị đè trên mặt đất không thể động đậy, bộ dáng vẫn không phục, có chút xúc động muốn tẩn hắn một trận.
Mặc dù hiện tại có rất nhiều chuyện không còn giống như kiếp trước, nhưng Sở Duyệt khẳng định, trong một trận quân đội bị tổn thất nặng nề ở đời trước, hết thảy có thể là do tên phó căn cứ Lâm đứng trước mặt này tạo thành.
Nếu ước nguyện ban đầu của hắn thật sự là vì cứu người, về tình cảm thì có lẽ còn có thể tha thứ, nhưng tất cả mọi thứ hắn làm chỉ là vì muốn giành được quyền lực lớn hơn cho bản thân.
Loại người này, đi đến đâu cũng là tai họa!
Căn cứ trường Đinh nói thư ký Diệp đẩy cô đến chỗ giáo sư Từ, nhóm người này đều mặc một thân áo choàng đen kỳ quái, rất dễ nhận ra.
Loại vải này, hôm trước căn cứ trưởng của căn cứ Cách Kỳ mới đưa tới cho cô ấy xem thử, rồi báo cáo với lãnh đạo.
Lãnh đạo đã ra lệnh, mau chóng phân phối lô đầu tiên này đến tất cả các căn cứ lớn càng sớm càng tốt để xem hiệu quả khi đưa vào chiến đấu thực tế.
Nhưng hiện tại, lô hàng này được giao đến căn cứ thủ đô, lại bị chuyển đến tòa nhà thực nghiệm này, mặc trên người nhóm người này.
Xem ra, thật sự là bệnh không dậy nổi!
Giáo sư Từ thấy căn cứ trưởng Đinh đi tới, vội vàng nói với cô ấy:
- Ngài là căn cứ trưởng a? Cuối cùng tôi cũng gặp được gài! Tôi họ Từ, tôi……
Giáo sư Từ vốn đang định giới thiệu bản thân một chút, nhưng khi thấy cô đang nhìn chằm chằm vào dịch dị năng mà binh lính thu được ở phía sau, ông ta vội vàng giải thích:
- Căn cứ trưởng, ngài nghe tôi nói, về vấn đề tác dụng phụ của dịch dị năng, không phải là tuyệt đối, mà là do thể chất của mỗi người không giống nhau, hiện tại chúng tôi đã tìm được điểm đột phá rồi….
- Ông nói điểm đột phá, chính là những dị năng giả đã bị bắt nhốt? Các người muốn dùng bọn họ để nghiên cứu ra thêm nhiều dịch dị năng hơn a?
Sở Duyệt đi theo phía sau căn cứ trưởng Đinh, cô chỉ chờ giờ khắc này, làm sao có thể để ông ta muốn nói gì thì nói.
Nếu hôm nay không ép giáo sư Từ đến mức phát điên, sẽ rất có lỗi với sự dạy dỗ cả ở cả hai đời của Tề Minh.
- Ông nói dịch dị năng không có vấn đề, vậy vì sao ông không tự mình sử dụng? Nếu quân đội sử dụng một lượng lớn dịch dị năng trong cùng một thời gian, đến lúc đó đại đa số quân nhân biến thành thây khô, đây mới là mục đích của ông đi?
- Tôi, sao tôi có thể có mục đích như vậy? Tôi tự mình……
Trong lòng giáo sư Từ cả kinh, vội vàng phản bác, những lời Sở Duyệt vừa nói ra, khiến trong lòng ông ta vang lên hồi chuông cảnh báo thật lớn.
Ông ta không biết thân phận của Sở Duyệt, nhưng thấy cô đi theo phía sau căn cứ trưởng Đinh, liền đoán chức vị nhất định cũng không thấp, cho nên không dám lớn tiếng phản bác lời cô nói.
- Bởi vì ông có thể khống chế thây khô!
Sở Duyệt không để giáo sư Từ nói hết lời, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm ông ta, lớn tiếng đánh gãy lời ông ta nói, không cho ông ta có cơ hội giải thích.
Giáo sư Từ nghe được những lời này của Sở Duyệt, sắc mặt ông ta đột nhiên biến đổi, trừng mắt nhìn chằm chằm vào Sở Duyệt giống như thấy một con quái vật, lẩm bẩm:
- Cô…… sao cô có thể biết được?
Chuyện ông ta có thể không chế thây khô, chỉ có đội ngũ ở trong căn cứ của ông ta mới biết được, cho dù căn cứ đã thật sự xảy ra chuyện, người ngoài cũng không thể nào biết được bí mật này.
Chẳng lẽ, căn cứ thực nghiệm thật sự có người làm phản sao?
Người đàn ông cao lớn phía sau giáo sư Từ cũng đột nhiên ngẩng đầu liếc mắt về phía bên này giống như bị Sở Duyệt chọc trúng chân đau.
Lúc căn cứ trường Đinh nghe Sở Duyệt nói giáo sư Từ có thể khống chế thây khô, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén nhìn về phía giáo sư Từ cùng với người bên cạnh ông ta.
Nhìn thấy sắc mặt giáo sư Từ cùng người đàn ông cao lớn lúc này, cô ấy liền hiểu rõ, chuyện này là sự thật!
Thư ký Diệp đứng bên cạnh nghe Sở Duyệt nói đến đó cũng hít ngược một ngụm khí lạnh.
Vốn cô ấy đã cảm thấy kỳ quái, nếu người dùng dịch dị năng sẽ biến thành thây khô, những người này không sợ phía chính phủ truy cứu trách nhiệm của bọn họ sao?
Hóa ra mục đích cuối cùng của bọn họ là dùng quân đội của quốc gia để chế tạo quân đoàn thây khô cho chính bọn họ!
Nếu không phải đã biết những hậu quả này, một khi dịch dị năng được mở rộng đến căn cứ cả nước.
Đến lúc đó bọn họ sẽ có được một quân đoàn thây khô khổng lồ, còn phải sợ phía chính phủ truy trách sao?
Những người này, quả thực quá ác độc!
Chẳng lẽ bọn họ cho rằng có quân đoàn thây khô là có thể đi ngang thế giới sao?
Tỉ lệ giữa người sống sót và tang thi như thế nào?
Cho dù biến tất cả người sống sót thành thây khô, cũng không đến một phần ngàn tổng số tang thi, cuối cùng bọn họ cũng sẽ biến thành một hòn đảo cô độc trong mạt thế.
- Chúng tôi chẳng những biết ông có thể khống chế thây khô, còn biết các người trăm phương nghìn kế mà muốn hợp tác với chính phủ, chính là vì muốn được chính phủ chấp thuận cung cấp nhiều dị năng giả hơn cho các người nghiên cứu, các người sẽ nhanh chóng có được thêm càng nhiều dịch dị năng!
Hai mắt Sở Duyệt vẫn nhìn chằm chằm giáo sư Từ, nhìn hai mắt ông ta càng ngày càng trừng lớn, tiếp tục nói:
- Các người bắt những dị năng giả kia, lấy lý do là máu của bọn họ có năng lực cắn nuốt virus tang thi, nhưng kỳ thực chỉ là nhìn trúng dị năng của người ta. Trên thực tế, mỗi một người bị tang thi cào sau đó thức tỉnh dị năng, máu trong người đều có khả năng cắn nuốt virus tang thi, nhưng loại năng lực này không thể dùng trên người người khác, những cái gọi là nghiên cứu đó, đều là cớ mà các người lấy ra!
Giáo sư Từ ngơ ngác nhìn Sở Duyệt, sau đó quay đầu nhìn căn cứ trưởng Đinh đang nhìn ông ta chằm chằm.
Bọn họ, bọn họ đã biết hết tất cả!