Hiện tại trong căn cứ không biết có bao nhiêu đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào tòa nhà thực nghiệm, nếu bọn họ tịch thu thứ này, có lẽ vẫn sẽ có người thương tới nó.
Không bằng trực tiếp đổ chúng đi trước mặt đám đông, bày tỏ thái độ trước mặt mọi người một chút, thứ này là thuốc độc, không còn nó, đừng ai nghĩ đến việc đánh chủ ý lên nó.
Thư ký Diệp ném hai bình dịch dị năng nguyên bản và bình đã pha xuống mặt đất, hai bình dịch dị năng đã pha vẫn còn để lại vệt nước trên mặt đất, nhưng bình dịch dị năng nguyên bản vừa tiếp xúc với mặt đất đã biến mất không thấy.
Sở Duyệt vốn đang rất đau lòng, không nghĩ tới tinh thần lực của cô lại nhìn thấy, những năng lượng đã biến mất đó đều bay tới chỗ cô, chui vào cơ thể cô.
Dịch dị năng đã bị xử lý ngay trước mặt mọi người, căn cứ trưởng cũng cho người áp giải đám người đàn ông cao lớn kia xuống..
Sở Duyệt nhìn thoáng qua đám người đã bị lột bỏ áo choàng đen, nhìn kỹ để ghi nhớ đại khái bộ dáng của bọn họ.
Đám người này đều là người rất gần với trung tâm của cân cứ thực nghiệm, nếu không bọn họ chắc chắn không được phép đi theo đến căn cứ thủ đô.
Sở Duyệt cảm thấy tốt hơn hết là tìm cơ hội giải quyết bọn họ, không được lưu lại những tai họa ngầm này.
Ai mà biết được liệu bọn họ có thể vì mạng sống mà dẫn người tới căn cứ thực nghiệm hay không? Vậy không phải là tạo thêm phiền toái cho đám người Hứa Sóc sao?
Bất quá hiện tại bọn hắn không còn áo đen hộ thân, muốn giết bọn hắn cũng đơn giản hơn rất nhiều.
Chuyện dưới lầu đều đã xử lý xong, Sở Duyệt vội vàng khom lưng nhắc nhở căn cứ trưởng Đinh:
- Căn cứ trưởng, những dị năng giả đã bị bắt kia vẫn còn bị nhốt bên trong tòa nhà thực nghiệm a.
Căn cứ trưởng Đinh liếc mắt nhìn Sở Duyệt một cái, hơi hơi gật gật đầu, rồi nói với thư ký Diệp ở bên cạnh:
- Tiểu Diệp, cô dẫn người đi lên lầu thả người, thuận tiện đi tìm giáo sư Dương, xem thử vì sao hôm nay nháo ra động tĩnh lớn như vậy mà, bọn họ lại không ra mặt.
- Rõ!!
Thư ký Diệp nhận lệnh dẫn người đi lên lầu, Sở Duyệt cũng vội vàng chạy theo lên lầu.
Lầu hai, lúc này Vương Vĩ đã hội hợp cùng mấy người Trần Đức Sinh, cầm chiếc loa phóng thanh bị tắt định đi xuống dưới lầu, liền nhìn thấy Sở Duyệt đang đi theo đám người thư ký Diệp lên đây, cũng yên lặng gia nhập đội ngũ.
Những dị năng giả ngã trên mặt đất cũng được người đưa đi, thư ký Diệp trực tiếp dẫn người đi đến phòng thí nghiệm bị phong tỏa kia.
Bên trong cánh cửa vẫn còn có tiếng cãi vã, thư ký Diệp tiến lên gõ gõ cửa, cao giọng nói:
- Xin hỏi, giáo sư Dương ở bên trong sao?
Người bên trong nghe thấy giọng nói, sau một hồi im lặng, bên trong cửa truyền đến tiếng động, hình như có người hành động.
Ngay sau đó, cửa “Phanh” một tiếng lớn, cuối cùng cửa cũng được mở ra, mấy người quần áo, đầu tóc rách rưới chạy ra ngoài, nhìn thấy thư ký Diệp liền hét lớn:
- Thư ký Diệp, mau cứu giáo sư Dương đi, bọn họ đã mang giáo sư Dương đi rồi!
Thư ký Diệp lắp bắp kinh hãi, vội hỏi:
- Chuyện xảy ra khi nào? Bị ai mang đi?
Một nhân viên nghiên cứu chỉ vào người vẫn đang bị mấy nhân viên nghiên cứu khác áp xuống, nói:
- Chính là bọn họ! Phó căn cứ trưởng Lâm bắt giáo sư Dương nhường phòng thí nghiệm của ông ấy, cho tên giáo sư họ Từ kia làm nghiên cứu dị năng giả, giáo sư Dương không đồng ý, bọn họ liền bắt giáo sư Dương đi!
Thư ký Diệp vội vàng cho người tiến lên bắt mấy tên kia lại, lạnh giọng hỏi:
- Giáo sư Dương bị các người đưa tới nơi nào?
- Lầu 3, phòng cuối cùng ở lầu 3!
Đám người kia đều mặc áo blouse trắng, nhưng không phải người của tòa nhà thực nghiệm này, là người mà phó căn cứ trưởng Lâm phái tới giám thị những nhân viên nghiên cứu này.
Một số người thấy thư ký Diệp đã lên đi tới đây, vội kể hết những gì mà bọn họ biết.
Thư ký Diệp vội dẫn người chạy lên lầu 3, cuối cùng tìm thấy giáo sư Dương với mái tóc hoa râm, gương mặt phờ phạc ở trong một căn phòng gần cuối lầu ba.
Thư ký Diệp nhìn thấy mái tóc hoa râm của giáo sư Dương, thì có chút chấn động, vội vàng hỏi:
- Giáo sư Dương, ông làm sao vậy? Tóc của ông……
Giáo sư Dương tuy mới hơn bốn mươi tuổi, nhưng đã là người có uy tín trong lĩnh vực virus sinh học, là người nối nghiệp của viện sĩ Long, đồng thời là người mà ban lãnh đạo hiện tại rất coi trọng.
Phó căn cứ trưởng Lâm cũng không dám thật sự làm gì ông, chỉ nhốt ông lại mà thôi.
Tóc giáo sư Dương bạc trắng là vì tức giận.
Sau khi căn cứ được thành lập, ông đã được giao nhiệm vụ nghiên cứu biện pháp kháng virus tang thi trong tòa nhà thực nghiệm này.
Kể từ khi dị năng giả bắt đầu xuất hiện, ông cũng phát hiện ra máu của đại đa số dị năng giả đều có thể cắn nuốt virus tang thi, ông cũng từng sử dụng máu của dị năng giả để thử nghiên cứu thuốc giải độc chống lại virus tang thi.
Nhưng kết quả cuối cùng thật đáng tiếc, máu của mỗi người chỉ có tác dụng khi ở trong cơ thể của chính họ, không thể sử dụng trong cơ thể người khác.
Sau đó tinh hạch xuất hiện, giáo sư Dương liền phát hiện loại tinh hạch trong đầu tang thi này lại ẩn chứa lượng năng lượng rất lớn, hiện tại ông đang dẫn theo đội nhóm của mình nghiên cứu cách sử dụng tinh hạch để giải độc virus tang thi.
Mấy hôm trước, nghiên cứu vừa mới có bước đột phá, nhưng hôm trước phó căn cứ trưởng Lâm lại đột nhiên thông báo, muốn ông nhường phòng thí nghiệm, để đám người giáo sư Từ làm nghiên cứu!
Giáo sư Dương đương nhiên không làm, nhấc chân muốn đi tìm căn cứ trưởng Đinh để phân xử.
Phó căn cứ trưởng Lâm sao có thể để ông đi tìm căn cứ trưởng Đinh, không thuyết phục được, liền trực tiếp cho người nhốt ông lại.
Giáo sư Dương nghĩ đến nghiên cứu của mình vừa mới có bước đột phá, lại bị phó căn cứ trưởng Lâm không thèm quan tâm mà phá hủy, gấp đến độ tóc đã bạc đi chỉ trong một đêm.
Lúc này giáo sư Dương nhìn thấy thư ký Diệp đem cửa mở, chật vật đứng dậy khỏi giường, muốn lao ra ngoài.
Chính hắn cũng bị dùng thuốc, tay chân đều không có sức lực, thiếu chút nữa trực tiếp ngã gục trên mặt đất.
Thư ký Diệp đỡ lấy giáo sư Dương, chỉ nghe thấy ông vội vàng nói:
- Hàng mẫu của tôi! Mau mang tôi tới phòng thí nghiệm, mau!
Phía sau, mấy nhân viên nghiên cứu đã chạy tới, cùng thư ký Diệp đỡ giáo sư Dương lên, đồng thời nói với hắn:
- Giáo sư Dương, đừng lo lắng, chúng tôi đã cứu hết những gì có thể, hơn nữa lần này có mấy mẫu phản ứng đặc biệt tốt, thuốc chống lại virus tang thi đã có thể nhìn thấy nguyên mẫu.
Sau khi Giáo sư Dương bị mang đi, nhân viên nghiên cứu còn lại cũng bị phó căn cứ trưởng Lâm phái người tới giám sát, cùng ngày phòng thí nghiệm của giáo sư Dương cũng bị bọn chúng dọn ra.
Nhóm nhân viên nghiên cứu chỉ có thể đoạt lại một số đồ vật quan trọng, hai ngày này bọn họ đều tăng ca làm thêm giờ để cứu những thứ đã bị phá hư đó.
Giáo sư Dương nghe nói nghiên cứu của mình không bị phá hủy toàn bộ, mới xem như thả lỏng.
Sở Duyệt liếc mắt nhìn nhân viên nghiên cứu đang nói chuyện kia, có chút nghi hoặc.
Cô nhớ rõ đời trước căn cứ Trường Hưng mới là nơi đầu tiên nghiên cứu chế tạo ra thuốc ngăn chặn virus tang thi sau hơn nửa năm mạt thế đến, cô chưa bao giờ nghe nói tới chuyện căn cứ Thủ đô cũng có những thứ như vậy.
Chẳng lẽ……
Sở Duyệt nhìn giáo sư Dương đầu tóc đã hoa râm cùng căn phòng nơi ông bị nhốt..
Chẳng lẽ vốn dĩ giáo sư Dương đã sắp nghiên cứu ra, nhưng lại bị tên phó căn cứ trưởng Lâm kia làm hỏng?
Sở Duyệt nghiến răng, tên họ Lâm này thật đúng là làm người ta hận đến ngứa răng a!
Bất quá, hiện tại không phải lúc nghĩ đến tên cặn bã đó, Sở Duyệt thấy thư ký Diệp còn đang nói chuyện cùng giáo sư Dương, liền đứng ở cửa nói với cô:
- Chị Diệp, chị bận thì làm trước đi, tôi sẽ đi thả những dị năng giả đang bị nhốt ra.
Thư ký Diệp nhìn nhìn Sở Duyệt, khẽ cười, gật đầu bảo cô mau đi.