Sở Duyệt dẫn đám người Vương Vĩ cùng Trần Đức Sinh đi dọc theo hành lang thả tất cả dị năng giả bị nhốt bên trong ra.
Chỉ là đại đa số bọn họ đều bị tiêm thuốc làm ức chế dị năng, đi đường đều có chút khó khăn, chỉ có thể đỡ nhau đi xuống dưới lầu.
Giang Thành cũng được Vương Vĩ cõng xuống lầu, vừa đi vừa nghe Sở Duyệt nói những chuyện xảy ra ở bên dưới.
Tới dưới lầu, Sở Duyệt nhìn thấy thư ký Diệp đã đưa giáo sư Dương xuống, đang nói chuyện gì đó với căn cứ trưởng Đinh.
Căn cứ trưởng Đinh vươn tay vỗ vỗ giáo sư Dương, người cũng đang ngồi trên xe lăn, trịnh trọng nói:
- Ông yên tâm, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ để đội trưởng Trần dẫn người canh gác tòa nhà thực nghiệm, không có sự cho phép của ông, cho dù là ai cũng không thể tiến vào được, ông cứ làm đi, chỉ cần nói cho tôi biết thứ ông cần là gì.
Giáo sư Dương gật đầu, trong mắt ngân ngấn ánh nước.
Ông ấy coi thành quả nghiên cứu giống như đứa con của mình, đứa nhỏ này vừa mới có hình có dạng, lại thiếu chút nữa đã bị người ta hủy diệt.
Cũng may, hiện tại hết thảy vẫn chưa muộn, lúc này giáo sư Dương chỉ muốn quay lại phòng thí nghiệm và tiếp tục làm việc.
Sớm ngày nghiên cứu ra thuốc chống lại virus tang thi, mang thêm hy vọng sống sót cho con người.
Căn cứ trưởng Đinh nhất quyết bắt ông tới bệnh viện cùng cô, để kiểm tra cơ thể trước rồi lại nói.
Không nói đến chuyện ông bị tiêm thuốc gì, chỉ bằng mái tóc bạc sau một đêm của ông, cũng phải kiểm tra xem có để lại di chứng gì hay không!
Trấn an giáo sư Dương xong, căn cứ trưởng Đinh ngẩng đầu nhìn mười mấy dị năng giả bị bắt tới đang chậm rãi đi từ trên lầu xuống, ánh mắt sắc bén.
Từ lúc cô ấy bị thương đến nay còn chưa tới mười ngày, căn cứ đã hỗn loạn đến mức chướng khí mù mịt như vậy, ngay cả người cũng có thể bị bắt tới để làm vật thí nghiệm.
Xem ra, việc cô thỏa hiệp căn bản là một sai lầm!
Trong căn cứ, mỗi vị trí điều có người của mấy gia tộc kia.
Lúc đầu căn cứ trưởng Đinh không muốn đồng ý, nhưng bởi vì liên quan đến tài nguyên, không thể không tiếp nhận một vài người.
Một khi đã nhận, là sẽ dùng người, sắp xếp bọn họ vào những vị trí thích hợp dựa trên năng lực, ở giai đoạn đầu khi căn cứ mới được thành lập, bọn họ cũng có thể làm ra chút cống hiến.
Nhưng hiện tại xem ra, đám người này tâm tư không sạch sẽ, nếu có cơ hội, bọn họ chắc chắn sẽ nắm lấy rồi gây chuyện xấu cho cô, vẫn nên từ từ loại bỏ bọn chúng ra ngoài mới có thể bảo đảm sự ổn định của căn cứ.
Loại bỏ những người này, có thể sẽ khiến một số người trong ban lãnh đạo phải dậm chân.
Bất quá, cá nhân cô cho rằng, ban lãnh đạo cũng nên thanh tẩy một lần.
Căn cứ trưởng Đinh cũng an ủi đám người dị năng giả còn chưa khôi phục sức lực, cho người dẫn bọn họ đi bệnh viện, trước kiểm tra thân thể một chút, sau khi xác định không có vấn đề sẽ được đưa trả về quân đội.
Vương Vĩ cũng mang Giang Thành đi tới bệnh viện, Sở Duyệt quay đầu đanh định nói mấy lời cảm tạ với Trần Đức Sinh và đội trưởng Khâu, ai biết đám người đội trưởng Khâu lại đi tới cảm ơn cô trước.
Phó căn cứ trưởng Lâm đã bị nhốt lại, những dị năng giả bị bắt đi cũng được thả ra, cảm giác bất an mấy ngày hôm trước đã biến mất sau khi nhìn thấy căn cứ trưởng Đinh, đột nhiên bọn họ cảm thấy bầu trời như sáng hơn.
Đặc biệt là người tài xế, hắn vô cùng hưng phấn, bởi vì Sở Duyệt thúc giục vội vàng, vì vậy mà Thư ký Diệp chưa kịp sắp xếp xe, căn cứ trưởng Đinh trực tiếp ngồi trên xe lăn nâng lên xe vận chuyển này.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện mình từng lái xe chở căn cứ trưởng Đinh, người tài xế đã cảm thấy kiêu ngạo đến mức muốn khoe khoang chuyện này cả đời!
Sau khi Sở Duyệt tạm biệt bọn họ, đang muốn ra ngoài đi dạo, rồi đi thẳng đến bệnh viện ở bên kia, trên đường đi liền thuận tiện giải quyết đám người phó căn cứ trưởng Lâm cùng đám người đàn ông cao lớn kia.
Không nghĩ tới thư ký Diệp đột nhiên gọi cô lại, đưa cô đi tới trước mặt căn cứ trưởng Đinh đang chuẩn bị lên xe.
Vết thương của căn cứ trưởng Đinh đã được Sở Duyệt chữa khỏi phân nửa, cô ấy vẫn luôn phải cắn răng chịu đựng đau đớn ngồi trên xe lăn để xử lý mọi việc.
Nhưng biểu cảm vẫn luôn rất bình tĩnh, giống như vết thương trên người đã khỏi hoàn toàn.
Làm chỉ huy của một căn cứ, cô ấy chỉ có thể cho phép bản thân đau đớn đến mức phát khóc vào lúc đêm khuya, nhưng khi ở bên ngoài, cô ấy không thể để lộ một tia mềm yếu.
Nhưng cơn đau liên tiếp trong một khoảng thời gian dài, cũng khiến gương mặt cô ấy lúc này lộ ra chút mệt mỏi.
Chứng kiến tất cả mọi chuyện xảy ra trong căn cứ, căn cứ trưởng Đinh cũng có chút tự trách, cô ấy vì cứu người mà khiến bản thân bị thương nặng đến mức không thể dậy nổi, thật sự có chút không quan tâm đến đại cục.
Nhưng lúc đó người lính công binh kia đang ở ngay bên cạnh cô, nếu cô không ra tay, chắc chắn hắn sẽ bị ép thành bánh thịt.
Bảo cô trơ mắt nhìn lính của mình chết ngay trước mặt mình, cô không làm được.
Vì vậy, cô đã kéo hắn ra ngoài theo bản năng, vốn dĩ cô cũng có thể tránh được, kết quả khung sắt đổ sập xuống, nện lên người cô.
Nhưng cô chưa từng hối hận vì đã cứu người.
Nếu như được chọn lại, cô chắc chắn vẫn sẽ chọn cứu người.
Chỉ là từ giờ trở đi, cô không thể tiếp tục dưỡng thương nữa, nuôi không nổi.
Nhìn Sở Duyệt đang đứng trước mặt mình, căn cứ trưởng Đinh cười nói:
- Cô gái nhỏ, cảm ơn cô nhóc đã mạo hiểm tới nói cho tôi biết, nếu không phải cô nhất quyết muốn tôi tới đây nhìn thử, bản thân tôi cũng không biết mọi chuyện đã phát triển đến nước này. Nếu hôm nay để bọn họ thực hiện được hành động kia, vậy hậu quả thực không dám tưởng tượng!
Sở Duyệt được căn cứ trưởng Đinh khen ngợi, thì có chút ngượng ngùng, vội vàng nói:
- Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn, vết thương của ngài nghiêm trọng như vậy mà còn muốn ngài lăn lộn một phen, thật ngượng ngùng!
Căn cứ trưởng Đinh cười, nói với Sở Duyệt
- Tôi rất thích cá tính quyết đoán của cô. Chuyện khẩn cấp sao có thể cố kị nhiều điều như vậy.
Tôi nhắc Tiểu Diệp gọi cô qua đây chỉ muốn hỏi cô một câu, cô có nguyện ý đến làm việc bên cạnh tôi không. Cô là người thông minh, chỉ cần đi theo chị Tiểu Diệp của cô học tập mấy ngày, chắc chắn có thể bắt tay vào việc.
Sở Duyệt sửng sốt, căn cứ trưởng Đinh thế mà lại muốn cô tới làm việc bên cạnh cô ấy, đây là niềm vinh hạnh gì a!
Bất quá, cô vẫn phải cự tuyệt lời mời của căn cứ trưởng Đinh, bản thân mình được mấy phân lượng, cô biết rất rõ ràng, nào có tốt như lời căn cứ trưởng Đinh vừa nói.
Bảo cô đi đánh nhau thì không có vấn đề gì, nhưng đứng bên cạnh căn cứ trưởng Đinh chắc chắn không chỉ đơn giản là đánh đánh giết giết đi.
Hơn nữa ba mẹ cô còn ở căn cứ Cách Kỳ, nếu cô làm việc ở nơi này, cũng không biết căn cứ Cách Kỳ có thể thả một người có dị năng hệ thủy như mẹ Sở đi không a.
Nếu căn cứ Cách Kỳ không thả người, không phải người một nhà bọn họ lại phải tách ra sao?
Căn cứ trưởng Đinh thấy Sở Duyệt cự tuyệt, cũng không tiếp tục khuyên bảo cô, chỉ nói cô hãy suy xét lại một chút, khi nào muốn tới thì có thể trực tiếp đi tìm thư ký Diệp.
Mà thư ký Diệp ở bên cạnh lại có chút hận sắt không thành thép, nhíu mày liếc Sở Duyệt một cái, giống như không hiểu vì sao cô lại từ chối, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Căn cứ trưởng Đinh nói xong, liền nói thư ký Diệp đẩy cô ấy lên xe.
Chiếc xe này là một chiếc xe cứu thương bệnh viện phái tới, trên xe có một chiếc giường bệnh di động, căn cứ trưởng Đinh khó khăn nằm lên.
Sở Duyệt nhìn căn cứ trưởng cắn chặt răng, trên trán nổi gân xanh, có thể tưởng tượng được, lúc này cô ấy nhất định vô cùng đau đớn.
Căn cứ trưởng Đinh thật vất vả mới leo được lên xe, trong xe cứu thương ngoại trừ căn cứ trưởng Đinh, thì chỉ còn lại thư ký Diệp.
Sở Duyệt đi được vài bước, sau đó liền quay đầu leo lên xe trước khi thư ký Diệp đóng cửa xe, ngồi xuống phía trước mặt căn cứ trưởng, cầm tay cô ấy, đem dị năng chữa khỏi vận chuyển vào trong cơ thể của cô ấy.