Căn cứ trưởng Đinh chỉ cảm thấy trên cánh tay có một cổ tê dại, cảm giác đau đớn khó chịu trên cơ thể dần dần biến mất theo cảm giác tê dại kia.
Cô ấy nghi hoặc nhìn về phía Sở Duyệt, Sở Duyệt ngượng ngùng cười cười, nói:
- Tôi, tôi có dị năng chữa khỏi.
- Dị năng chữa khỏi? Cho nên, lúc ở bệnh viện cô cầm tay tôi, cũng là vì muốn chữa thương cho tôi?
Kỳ thật lúc trước căn cứ trưởng Đinh cũng cảm thấy có chút kỳ quái, cảm thấy hình như hôm nay vết thương của cô ấy đã tốt hơn rất nhiều, trước đó cô ấy thậm chí còn không thể ngồi dậy.
Chỉ là lúc sau ngồi vào xe lăn cũng vô cùng đau đớn, khiến cô ấy xem nhẹ suy nghĩ trước đó của mình.
Hiện tại nghĩ đến, hẳn là do khi đó Sở Duyệt đã lặng lẽ dùng dị năng chữa khỏi cho cô ấy.
Bất quá, vì sao lúc ấy cô không nói thẳng là mình có dị năng chữa khỏi a?
Thư ký Diệp nhìn thấy Sở Duyệt đột nhiên leo lên xe giữ chặt tay căn cứ trưởng, còn tưởng là cô thay đổi chủ ý.
Đang định nói cô buông tay căn cứ trưởng ra rồi có gì từ từ nói, lại nghe thấy Sở Duyệt nói có dị năng chữa khỏi.
Cô ấy chợt nhớ ra rằng lúc ấy ở trong phòng bệnh, chính cô đã kéo Sở Duyệt ra, không phải là đã ngăn cản Sở Duyệt chữa thương cho căn cứ trưởng sao?
Căn cứ trưởng Đinh thấy Sở Duyệt gật đầu, có chút khó hiểu mà hỏi lại:
- Cô, sợ người khác biết cô có dị năng sao? Vì sao dị năng này rất hiếm thấy, nhưng chẳng phải là một dị năng khá tốt sao?
Thư ký Diệp cũng nói theo:
- Đúng vậy, nếu người khác biết biết cô có dị năng này, còn không phải là dùng sức xoát hảo cảm sao trước mặt cô sao?
Sở Duyệt nghĩ nghĩ, nhẹ giọng nói với căn cứ trưởng Đinh:
- Bởi vì tôi còn có dị năng hệ lôi, cho nên tôi sợ bị cắt thành từng miếng.
- Cắt miếng?
Thư ký Diệp ở bên cạnh sửng sốt một chút, sau đó mới phản ứng lại, không biết nên khóc hay nên cười, nói:
- Có phải là cô đã xem quá nhiều phim truyền hình rồi không? Người tài giỏi giống như cô, chúng tôi coi như bảo bối còn không kịp đâu, sao có thể để cô bị cắt miếng? Trước đó giáo sư Dương còn thu thập máu của dị năng giả để làm nghiên cứu, cũng đều là dựa trên tinh thần tự nguyện hiến máu, trong căn cứ có nhiều dị năng giả như vậy, nhưng chưa thấy ai ……
Thư ký Diệp nói tới đây, bỗng nhiên nhớ tới những dị năng giả bị phó căn cứ trưởng Lâm bắt tới tòa nhà thực nghiệm, nụ cười trên mặt liền cứng đờ.
Mặt hắc ám của thế giới này, căn cứ trưởng Đinh cũng đã từng nhìn thấy, từ trước mạt thế, lúc cô ấy dẫn đội đi chấp hành nhiệm vụ đã nhìn thấy rất nhiều người hoàn toàn không còn chút nhân tính.
Huống chi là hiện tại thế giới này đã rối loạn, ở bên ngoài căn cứ, có rất nhiều người đã đánh mất bản tính của mình, nên loại chuyện cắt miếng này thật sự có thể xảy ra.
Cho nên khi nghe thấy Sở Duyệt nói ra lo lắng này, cô ấy không thể không thừa nhận sự lo lắng của Sở Duyệt là có đạo lý.
Song hệ dị năng, ít nhất Sở Duyệt là người đầu tiên mà cô ấy biết, nếu gặp phải kẻ điên như giáo sư Từ thì thật khó mà nói được.
- Cô yên tâm, tôi sẽ không nói chuyện cô có song hệ dị năng ra ngoài. Chỉ cần tôi còn ở đây, về sau bất kỳ lúc nào cô gặp phải khó khăn, đều có thể tới tìm tôi!
Căn cứ trưởng Đinh nghiêm túc nhìn Sở Duyệt, trịnh trọng hứa hẹn.
Sở Duyệt có chút kinh ngạc nhìn căn cứ trưởng Đinh, bọn họ mới chỉ quen biết được một lúc, mà cô ấy đã đối xử với cô tốt như vậy.
Có chút cảm động, làm sao bây giờ?
Cô cười cảm tạ căn cứ trưởng Đinh, tiếp tục kéo tay cô ấy, vận chuyển dị năng chữa khỏi.
Kỳ thực hiện tại cô có quá nhiều dị năng, giấu giếm cũng rất vất vả, đơn giản là không giấu nữa, so với chuyện sớm hay muộn gì cũng bị người khác lột áo choàng, còn không bằng thỉnh thoảng cô tự mình lột, giữ lại át chủ bài của mình là được.
Dù sao nếu hiện tại thật sự không thể sống sót, cô vẫn có thể đưa ba mẹ vào sống trong không gian, tùy tùy tiện tiện trồng chút lương thực, thêm chút rau, nuôi mấy con vật nhỏ gì đó, cuộc sống không cần quá xa hoa, nhưng tiện nghi.
Tinh thần lực của Sở Duyệt vẫn luôn cảnh giác bên ngoài, quan sát chung quanh, xe cấp cứu đi được một đoạn, đột nhiên Sở Duyệt phát hiện người đàn ông cao lớn cùng đám người nhân viên nghiên cứu của căn cứ thực nghiệm đang bị áp giải đi vào trong sân ở cách đó không xa.
Cô còn đang muốn tìm bọn họ a, liền đụng phải rồi.
Này chẳng phải là trùng hợp mẹ mở cửa cho trùng hợp con sao, trùng hợp về đến nhà sao?
Sở Duyệt vừa tiếp tục điều động dị năng chữa khỏi trị thương cho căn cứ trưởng Đinh, vừa phân tinh thần lực phân thành mười mấy đạo đâm về đám người đàn ông cao lớn kia.
Áo choàng của đám người đó đã bị cởi bỏ, cái đầu trọc lốc rất dễ đâm, gần như ngay lập tức, đám người kia liền ngã xuống trên mặt đất không hề báo trước.
Trên trán Sở Duyệt rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, không phải vì mệt, chủ yếu là vì làm chuyện này ở ngay trước mặt căn cứ trưởng Đinh, cô vẫn có một chút áp lực.
Căn cứ trưởng Đinh nhìn thấy trán Sở Duyệt đổ mồ hôi, vội vàng muốn thu tay về, cười nói với Sở Duyệt:
- Tôi cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, cô đừng tiêu hao dị năng quá mức, tôi nghe nói dị năng giả tiêu hao dị năng quá mức sẽ rất khó chịu.
Sở Duyệt gật gật đầu, cũng thu tay về, hiện tại thương thế của căn cứ trưởng Đinh tuy chưa khỏi hoàn toàn, nhưng xương cốt của cô ấy gần như đã được chữa khỏi, vẫn còn một số khuyết điểm nhưng sẽ không ảnh hưởng đến xử lý công việc của cô ấy, sau này bồi dưỡng thêm là ổn.
Bỗng nhiên bộ đàm đặt trong xe phát ra âm thanh, Thư ký Diệp cầm lên, một giọng nói vội vàng báo cáo:
- Thư ký Diệp, thư ký Diệp! Tôi là Trần Chinh.
Thư ký Diệp có chút sửng sốt, không phải trần chinh đã dẫn người đi canh gác tòa nhà thực nghiệm sao, vì sao đột nhiên lại liên lạc với cô ấy?
Chẳng lẽ tòa nhà thực nghiệm đã xảy ra chuyện gì?
Cô ấy vội vàng cầm lấy bộ đàm, trả lời:
- Tôi là Diệp Đình, mời nói chuyện!
Ngay sau đó liền nghe thấy giọng nói có chút nôn nóng của Trần chinh:
- Thư ký Diệp, vừa rồi đám người nhân viên nghiên cứu kia bỗng nhiên chết không rõ nguyên nhân!
Thư ký Diệp sửng sốt, nhìn về phía căn cứ trưởng Đinh.
Căn cứ trưởng Đinh hừ nhẹ một tiếng, giọng nói mang theo trào phúng:
- Này thật đúng là sốt ruột nha, một khắc cũng không chờ được.
Cô ấy trầm ngâm một chút, rồi nói với thư ký Diệp:
- Trên đường trở về, vết thương của tôi trở nên nghiêm trọng hơn, đã hôn mê bất tỉnh. Tôi ngược lại muốn xem thử, bọn họ có thể làm được đến mức nào!
Thư ký Diệp gật gật đầu, nắm chặt bộ đàm trong tay nói đã rõ, sau đó bắt đầu dùng bộ đàm chuyển sang kênh công cộng gọi cho đám người trong bệnh viện chuẩn bị cấp cứu căn cứ trưởng Đinh.
Giọng nói bi thương, giống như căn cứ trưởng Đinh thật sự sắp không được.
Rất nhanh xe cấp cứu đã đến bệnh viện, Sở Duyệt nhìn Thư ký Diệp dẫn đầu đội ngũ nhân viên y tế, vẻ mặt lo lắng đẩy căn cứ trưởng Đinh vào bên trong.
Cô không đồng ý đi theo bên cạnh căn cứ trưởng Đinh, nên cô không đi theo vào trong.
Căn cứ trưởng Đinh hiển nhiên là đang đào hố đám người ngo ngoe rục rịch chuẩn bị ra tay trong căn cứ, cô sợ xem náo nhiệt trực tiếp sẽ khiến bản thân rơi vào trong hố.
Rốt cuộc cô là người đã giết chết đám người kia, ngay dưới mí mắt của căn cứ trưởng.
Sở Duyệt đến bệnh viện hội hợp với Giang Thành cùng Vương Vĩ, Giang Thành đã khôi phục một chút sức lực, miễn cưỡng có thể tự mình đi đường, ba người cùng đi đến sân bay.
Có lẽ chiếc phi cơ vận chuyển từ căn cứ Cách Kỳ tới đây đã sớm rời đi, bọn họ chỉ có thể đến thử vận may, xem có thể bắt kịp chiếc phi cơ nào bay tới gần đó không, để đi nhờ một chút.
Ba người vừa đến sân bay, mới phát hiện một hàng binh lính đang đứng ở cửa sân bay, lối vào tạm thời không cho người qua lại.
Sở Duyệt thả tinh thần lực ra tìm kiếm bên trong sân bay, liền thấy một chiếc phi cơ đang hạ cánh ở sân bay, phía trên có mấy người bước xuống.
Trong đó có hai người, Sở Duyệt còn có một chút ấn tượng, là người mà cô thường xuyên nhìn thấy ở bản tin trên TV.