Sở Duyệt nhìn những người đó vội vàng đi ra khỏi sân bay, giống như đang rất gấp, bất giác nhướng mày.
Mấy người này hẳn là người trong ban lãnh đạo, nhưng bọn họ không phải đang làm việc ở căn cứ bên trong thành cổ sao?
Vì sao đột nhiên lại đến căn cứ Thanh Long?
Sở Duyệt vốn định đi thông báo cho căn cứ trưởng Đinh, nhưng chân còn chưa động, đã kịp phản ứng lại, trong căn cứ của người ta có bộ đàm, chắc chắn những lãnh đạo này vừa tỡi, đã có người thông báo cho bọn họ đầu tiên.
Bất quá, dù sao hiện tại cũng không có việc gì, Sở Duyệt liền dùng tinh thần lực đi theo bọn họ, nhìn bọn họ lên xe, đi thẳng đến bệnh viện mà căn cứ trưởng Đinh đang ở.
Có vẻ như bọn họ đang đi tìm căn cứ trưởng Đinh.
Nhưng hiện tại căn cứ trưởng Đinh đang giả bệnh để đào hố a, mấy người này đến không biết có làm ảnh hưởng đến kế hoạch của cô ấy hay không.
Mấy người trên xe cũng rất vội vàng, thậm chí có một người ngồi ở ghế phụ còn nhiều lần thúc giục tài xế, yêu cầu lái xe nhanh hơn.
Một ông già đầu tóc có chút loạn, mở miệng nói:
- Trưởng phòng Lâm, đã đến căn cứ Thanh Long, ông có thúc giục cũng nữa cũng chỉ là chuyện trong chốc lát, ông gấp cũng vô dụng.
Trưởng phòng Lâm rất lo lắng, nhưng vẫn phải nói chuyện khách khí với ông già:
- Bộ trưởng Hồ, tôi có thể không vội sao? Cái tín hiệu này nói không rõ đầu đuôi, chỉ nói là căn cứ trưởng đã xảy ra chuyện, vẫn chưa hồi phục, lúc ấy tôi thật sự rất sợ toàn bộ căn cứ Thanh Long sẽ xảy ra chuyện gì!
Ông ta thở dài nói tiếp:
- Cũng may sau khi tới đây, nhìn thấy căn cứ Thanh Long hoạt động bình thường, tôi mới cảm thấy nhẹ nhõm, bây giờ xem ra tín hiệu này có nghĩa là vết thương của đội trưởng Đinh đã nặng hơn.
- Bất quá...
Trưởng phòng Lâm thay đổi giọng điệu rồi nói tiếp:
- Chuyện Lâm Phàm đã báo cao lên vào mấy ngày hôm trước, tôi nghĩ các lãnh đạo cấp cao cũng rất quan tâm, tuy hôm trước căn cứ trưởng Diệp của căn cứ Cách Kỳ nói nó có tác dụng phụ, nhưng không ai có thể chứng minh điều đó có đúng hay không.
Ông ta nhìn thoáng qua bộ trưởng Hồ, thử thăm dò:
- Tôi nghĩ toàn bộ chuyện này có gì đó có kỳ quặc, chân trước Lâm Phàm mới vừa tiếp xúc cùng đám người kia, sau lưng đã có người lấy căn cứ thực nghiệm kia làm văn!
- Hiện tại căn cứ trưởng Đinh bị thương không thể quản lý căn cứ, tôi nghĩ Lâm Phàm làm Phó căn cứ quá khó khăn, may mắn là hắn có thể gắng gượng được!
Một người ngồi cạnh bộ trưởng Hồ cười nhạo một tiếng, nhìn trưởng phòng Lâm rồi nói:
- Nghe ý tứ này của trưởng phòng Lâm, hẳn là nên để cho Lâm Phàm nhà các người nên làm căn cứ trưởng của căn cứ Thanh Long phải không a?
Trưởng phòng Lâm nhìn người vừa nói chuyện, trong lòng có chút khinh thường, nhưng trên mặt lại khiêm tốn nói:
- Làm sao có thể được a? Lời này của phó bộ trưởng Tần là quá đề cao hắn rồi. Lâm Phàm chưa từng làm lính, cho nên có thể người trong căn cứ không nghe lời hắn. Nhưng Tần Tiêu của nhà họ Tần các người, nghe nói hắn rất có ảnh hưởng trong quân đội, thích hợp hơn Lâm Phàm nhiều.
Phó bộ trưởng Tần bị mấy lời này cùng da mặt dày của trưởng phòng Lâm làm cho tức giận đến mức muốn mắng người, ý của ông ta là khen sao?
Nhìn bộ dáng dối trá kia của trưởng phòng Lâm, phó bộ trưởng Tần nặng nề hừ một tiếng, nói:
- Hừ! Trưởng phòng Lâm không cần phải nói như vậy! Mấy thế hệ của Tần gia đều là quân nhân, chúng tôi biết trách nhiệm của quân nhân là gì! Chúng tôi sẽ tận lực hoàn thành nghĩa vụ trên cương vị của mình, không giống người Lâm gia các người, chỉ biết dùng các loại thủ đoạn để bò lên trên!
Trưởng phòng Lâm bộ bộ không để ý mà cười khổ, nhìn về phía bộ trưởng Hồ, mang theo ủy khuất, nói:
- Bộ trưởng Hồ, xin ngài hãy phân xử, lời này của phó bộ trưởng Tần thật đúng là oan uổng a! Từ sau khi tang thi bùng nổ, Lâm gia đã cống hiến cho căn cứ nhiều như thế nào, mọi người đều rõ như ban ngày, việc Lâm Phàm làm phó căn cứ trưởng cũng là do ban lãnh đạo sắp xếp. Chẳng lẽ bởi vì tôi là người Lâm gia, cho nên việc Lâm Phàm trở thành phó căn cứ trưởng lại là đặc quyền tôi cho hắn sao?
Bộ trưởng Hồ cười cười, làm người hòa giải:
- Lão Tần là người tính tình thẳng thắn, trước nay nói chuyện không chút cố kỵ, mọi người đã quen biết nhau nhiều năm như vậy, ông còn không biết sao? Ông tức giận với hắn làm gì?
Trưởng phòng Lâm nghe Bộ trưởng Hồ nói xong, không chút để ý, mà cười nói:
- Đương nhiên, sao tôi có thể tức giận với ông ấy.
Nói lời này xong, trưởng phòng Lâm liền quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, bất động thanh sắc mà cắn chặt răng, đôi mắt đột nhiên nhắm lại rồi lại mở ra.
Bộ trưởng Hồ rõ ràng đang thiên vị nhà họ Tần, hiện tại thế đạo này, những người có thế lực trong quân đội quả thực hữu dụng hơn bọn họ nhiều.
Đại nạn lần này, Lâm gia cũng tổn thất không nhỏ, người sống sót không còn nhiều, người có triển vọng nhất trong gia tộc cũng đã biến thành tang thi, hiện tại Lâm Phàm có tư chất bình thường lại bị đẩy đi lên, phải dìu dắt hắn trong mọi chuyện, một mình kham có chút khó khăn.
Không nghĩ tới mấy ngày hôm trước Lâm Phàm lại may mắn gặp được người từ căn thức thực nghiệm tới đây bàn bạc hợp tác với phía chính phủ.
Ông ta lập tức lệnh cho hắn dàn xếp nhóm người này xuống trước, nhân lúc căn cứ trưởng Đinh đang bị trọng thương, trong khoảng thời gian này hắn phải tận lực nhét thêm người nhà vào ở căn cứ Thanh Long.
Viện sĩ Long đã báo cáo sự việc ở căn cứ thực nghiệm lên ban lãnh đạo từ lâu, dịch dị năng thật sự có thể giúp con người thức tỉnh dị năng.
Nếu Lâm gia có thể nắm giữ được dịch dị năng, tương lai tất cả những người dùng dịch dị năng để thức tỉnh dị năng đều sẽ trở thành người của Lâm gia bọn họ, sẽ không còn cái gì gọi là phân chia giữa quân đội và dị năng giả nữa.
Đến lúc đó, đừng nói là một căn cứ Thanh Long nho nhỏ, thậm chí là vị trí lãnh đạo tối cao, ông ta cũng có thể đi chen một chân.
Còn cái gọi là tác dụng phụ kia, trưởng phòng Lâm không hề tin điều đó.
Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, Lâm Phàm vừa mới nắm được căn cứ thực nghiệm kia vào tay, đầu bên kia đã phát hiện dịch dị năng có tác dụng phụ.
Hơn nữa tác dụng phụ này phải rất lâu sau mới xuất hiện, này không phải giả thì là gì?
Có lẽ là Lâm Phàm không vừa mắt khi phải trói đám người ở căn cứ thực nghiệm kia vào tay a!
Ông ta vẫn luôn lo lắng Lâm Phàm không có khả năng ứng phó được tất cả mọi thứ ở bên này, rốt cuộc hôm nay mới tìm được cơ hội đi theo tới căn cứ Thanh Long.
Không thể để chuyến đi này thành vô ích, nhất định phải giúp Lâm Phàm ổn định leo lên vị trí căn cứ lớn trưởng, thúc đẩy kế hoạch dịch dị năng.
Sở Duyệt nghe người trên xe nói chuyện, càng nghe lông mày càng nhíu chặt, mấy người này có lẽ đều là người trong ban lãnh đạo, nhưng nhìn từ cách bọn họ nói chuyện, có vẻ như đoàn lãnh đạo cũng không quá đoàn kết a.
Sở Duyệt không khỏi có chút lo lắng cho căn cứ trưởng Đinh.
Không biết một mình cô ấy có thể ứng phó được với những cấp trên, mà mỗi người đều ôm một tâm tư riêng này không.
Sau khi xe của đám người bộ trưởng Hồ đi rồi, binh lính ở sân bay cũng đi theo bọn họ qua bên kia, ra vào qua cửa lại được tiếp tục
Trước đây Giang Thành cũng làm việc ở căn cứ thủ đô, cũng có hai người quen ở sân bay.
Hắn dẫn theo Vương Vĩ đi vào trong sân bay hỏi một vòng, nhưng không tìm thấy chiếc phi cơ nào bay đến vị trí gần căn cứ Cách Kỳ.
Bất quá, bọn họ nghe nói ngày mai căn cứ Cách Kỳ sẽ phái phi cơ tới căn cứ thủ đô để chuyển đồ, bọn họ có thể chờ phi cơ ngày mai rồi cùng nhau trở về.
Ba người nghe xong đều quyết định từ từ đơi, có phi cơ để về thì chờ đến mai cũng được, bằng không nếu đi đường bộ về, cho dù hết thảy đều thuận lợi, cũng phải đi bộ mất mấy ngày.
Thời gian kế tiếp chỉ ở sân bay chờ phi cơ, không có chuyện gì để làm, Sở Duyệt có chút không nhịn được, dùng tinh thần lực thăm dò tới chỗ căn cứ trưởng Đinh.