Bây giờ đã là buổi chiều, từ sáng đến giờ Sở Duyệt vẫn luôn vội vội vàng vàng đến mức nước miếng cũng không kịp uống, đôi môi đã khô khốc nứt nẻ.
Giang Thành đi đến bên cạnh Sở Duyệt, đưa cho cô một gói bánh quy và một chai sữa canxi.
Đây chính là phần trợ cấp do căn cứ cung cấp cho những dị năng giả thân thể suy nhược, hắn được phát thứ này khi kiểm tra sức khỏe ở bệnh viện.
Hắn không chạm vào chút nào, hiện tại đều đưa cho Sở Duyệt.
Sở Duyệt nhìn gương mặt tái nhợt của Giang Thành, không muốn nhận phần ăn dinh dưỡng của hắn.
Nếu cô muốn ăn, Mãn Hán toàn tịch cũng có, sao có thể giành ăn với bệnh nhân?
Giang Thành thấy Sở Duyệt không nhận, đang muốn thuyết phục cô nhận lấy, thì bỗng nhiên Sở Duyệt lại nói với hắn cùng Vương Vĩ:
- Huấn luyện viên Giang, Vương đại ca, hai người ở chỗ này nghỉ ngơi một lát, ngồi ở chỗ này chán ngắt, em đi dạo căn cứ một vòng.
Sở Duyệt nói xong, đứng lên muốn đi ra ngoài, Giang Thành vội vàng gọi cô lại, nói:
- Em muốn đi đâu thì dẫn tôi đi cùng, tôi đã khôi phục không sai biệt lắm, ra tay đánh giúp em một đòn cũng không thành vấn đề.
Sở Duyệt có chút kỳ quái hỏi:
- Em chỉ đi dạo chút thôi, có gì cần ra tay a?
- Tôi còn không biết em thế nào?
Giang Thành cười cười, nói tiếp:
- Từ nãy giờ em vẫn luôn cau mày, chuyện có thể khiến em cau mày khó xử như vậy, thì chắc chắn không phải chuyện nhỏ, chúng ta đi cùng nhau vẫn tốt hơn là em đi một mình.
Sở Duyệt giơ tay sờ sờ cái trán, nhỏ giọng nói:
- Có rõ ràng như vậy sao?
Bất quá, Sở Duyệt cũng không biết mình muốn đi làm gì, chỉ đơn giản là cô có chút lo lắng cho căn cứ trưởng Đinh, sợ mấy người kia làm ảnh hưởng đến kế hoạch của cô ấy.
Nhưng cô không biết mình có thể giúp được gì hay không, có lẽ căn bản là giúp không được gì.
Vốn căn cứ trưởng Đinh định đào hố cho đám người kia, mà cô lại không biết gì về ké hoạch của cô ấy, nếu tùy tiện hành động, chỉ sợ còn sẽ làm ảnh hưởng tới bố trí triển khai kế hoạch của bọn họ.
Nhưng Sở Duyệt cũng không thể ngồi yên một chỗ, cho nên mới tính toán đi dạo, nếu Giang Thành muốn đi theo, Sở Duyệt cũng không có ý kiến.
Vương Vĩ mỏi mắt trông mong nhìn Giang Thành nhét bánh quy cùng sữa cho Sở Duyệt, càng càng xem càng không chịu nổi nữa, trong lòng không nhịn được mà điên cuồng phun tào:
‘Lão đại, anh đúng là đồ thẳng nam a, chỉ nhét đồ ăn thì có ích lợi gì a! Theo đuổi người ta thì phải biết tán tỉnh! Tán tỉnh có hiểu hay không a!
Nghe thấu Sở Duyệt cùng Giang Thành nói muốn đi dạo, Vương Vĩ cũng không nghe rõ mấy lời phía sau của Giang Thành, vội vàng thúc giục hai người bọn họ đi ra ngoài:
- Đi đi, đi đi! Thật vất vả mới được tới căn cứ thủ đô một lần, nên đi dạo một vòng quanh căn cứ a.. Tôi không đi đâu, tôi thật sự rất mệt, liền ở chỗ này nghỉ ngơi một lát, hai người đi đi.
Hắn là người có ý thức, không thể đi làm bóng đèn trong thế giới riêng tư của hai người kia được.
Giang Thành quay đầu liếc mắt nhìn Vương Vĩ một cái, thấy hắn nháy mắt với mình, Giang Thành liền đá hắn một cước, thuận tay đẩy bánh quy cùng sữa cho hắn, rồi đi theo Sở Duyệt ra bên ngoài.
Vương Vĩ nhìn nhìn đồ ăn trong tay, muốn gọi Giang Thành lại, nhưng thấy hai người đã đi ra khỏi cửa phòng nghỉ, liền thu tay.
Quên đi, người có tình không uống đã no, có lẽ lúc này bọn họ không đói bụng, chừa lại cho bọn họ một chút là được.
Sở Duyệt cùng Giang Thành đi dạo, một đường đi thẳng tới bên cạnh bệnh viện, trên đường đi, Sở Duyệt giả bộ lấy mấy thanh chocolate cùng thịt khô từ trong túi ra đưa cho Giang Thành, bản thân cũng ăn một chút, nhưng nước thì không thể lấy, hơi khô.
Lúc này trong bệnh viện vẫn bận rộn như cũ, Sở Duyệt đứng chỗ cách cửa vào không xa, nhìn lên trên lầu.
Đám người bộ trưởng Hồ đã tới phòng bệnh của căn cứ trưởng Đinh, nhưng hiện tại bọn họ chỉ có thể lo lắng nhìn thấy căn cứ trưởng ĐInh “Hôn mê bất tỉnh” trên giường bệnh.
Thư ký Diệp đứng bên cạnh bày ra vẻ mặt buồn bã mà nói về chuyện phó căn cứ Lâm đã làm gì mới khiến cho căn cứ trưởng tức giận đến mức thành như vậy, phó căn cứ trưởng Lân biết rõ dịch dị năng có độc, nhưng vẫn hạ lệnh tiêm cho binh lính, càng nói càng khiến cho vẻ mặt của trưởng phong Lâm run rẩy một trận.
Căn cứ trưởng Đinh vẫn nằm trên giường không nhúc nhích, đám người bộ trưởng Hồ cũng không thể ở lâu, chỉ có thể ra khỏi phòng bệnh.
Trưởng phòng Lâm vừa ra khỏi phòng bệnh, liền muốn đi tìm Lâm Phàm.
Khi biết được Lâm Phàm đang bị căn cứ trưởng Đinh nhốt lại, sắc mặt tức khắc trầm xuống, ngoài cười nhưng trong không cười hỏi thư ký Diệp, dù gì Lâm Phàm cũng là phó căn cứ trưởng, sao có thể nói bắt là bắt.
Thư ký Diệp vội giải thích nói hiện tại tinh thần của phó căn cứ trưởng Lâm hình như có chút không bình thường.
Trưởng phòng Lâm khịt mũi coi thường, nhưng vì làm trò trước mặt bộ trưởng Hồ nên không thể phát hỏa, chỉ hạ lệnh nói Thư ký Diệp dẫn ông ta đi gặp Lâm Phàm đang bị nhốt.
Vốn dĩ nhiệm vụ của thư ký Diệp là bảo vệ căn cứ trưởng Đinh thu, thu thập thông tin về những người khác, nhưng hiện tại đại lãnh đạo muốn cô ấy dẫn bọn họ đi gặp Lâm Phàm, cô ấy cũng không còn cách nào khác ngoài việc đưa bọn họ đến đó trước.
Chờ đám người ra khỏi phòng bệnh, căn cứ trưởng Đinh liền mở mắt, nhìn về phía cửa, lông mày hơi hơi nhăn lại.
Cô ấy giả bộ tình trạng của mình đã trở nên tồi tệ hơn, vốn là muốn đánh lừa những người đang ngo ngoe rục rịch trong căn cứ, không nghĩ tới bên này cô mới thả tin tức ra, đám người bộ trưởng Hồ bên kia đã đến sân bay.
Tên đã bắn không thể quay đầu, tin tức đã thả ra, hôm nay cho dù là đại lãnh đạo tới, cô ấy cũng phải căng da đầu tiếp tục diễn xuất.
Bộ trưởng Hồ và những người khác nhận được một tín hiệu nói là căn cứ trưởng đã xảy ra chuyện nên bọn họ mới đến đây, ai đã phát ra tín hiệu này?
Khi tang thi bùng nổ, tất cả tín hiệu internet đột nhiên bị gián đoạn không rõ nguyên nhân, hiện tại căn cứ và chính quyền trung ương chủ yếu dựa vào thiết bị sóng vô tuyến để liên lạc từ xa.
Nhưng tín hiệu sóng vô tuyến tầm xa luôn bị quấy nhiễu bằng cách nào đó không thể giải thích được, dẫn tới tín hiệu thường xuyên không ổn định, nhiều lúc có chuyện quan trọng còn phải đi phi cơ trực tiếp tới thành cổ.
Nếu trung ương nhận được tín hiệu, vậy chứng tỏ trong căn cứ đã có người làm chuyện này.
Bất quá muốn điều tra người này cũng không khó, chỉ có một số ít người có thể sử dụng thiết bị sóng vô tuyến, chỉ cần tìm được người có mặt lúc đó, điều tra một chút là có thể nhanh chóng tìm được người đó.
Người này phát ra tín hiệu, rõ ràng là muốn tìm viện binh cho tên phó căn cứ trưởng Lâm Phàm kia.
Xem đi, quả nhiên đã đem trưởng phòng Lâm đến đây.
Trưởng phòng Lâm là chú của phó căn cứ trưởng Lâm, hơn nữa ông ta còn rất quan tâm đứa cháu trai Lâm Phàm này.
Hiện tại căn cứ trưởng Đinh tạm thời không thể động đậy, ngoại trừ Thư ký Diệp, những người khác đều đã được cô giao nhiệm vụ khác.
Một mình Thư ký Diệp ứng phó với lão bánh quẩy trong chốn quan trường như trưởng phòng Lâm có chút cố sức.
Bất quá, hiện tại cũng chỉ có thể để cô ấy cầm cự trong chốc lát.
Thư ký Diệp dẫn đám người Bộ trưởng Hồ tới nơi Lâm Phàm đang bị giam giữ..
Nơi Lâm Phàm bị giam cũng không tệ chút nào, là một phòng ký túc xá nhỏ, ngoài cửa có hai binh lính canh gác.
Mọi người còn chưa đi tới cửa, đã nghe thấy tiếng gào rống của Lâm Phàm từ trong phòng truyền đến:
- Thả tôi ra ngoài, thả tôi ra ngoài! Lão tử đã sắp chết rồi, các người định nhốt tôi đến chết sao?
Trưởng phòng Lâm đi vài bước tới đã cửa, quát hai người lính ở cửa:
- Mở cửa ra!
Hai binh lính nhìn về phía Thư ký Diệp, thấy cô khẽ gật đầu, liền xoay người mở cửa ra.
Cửa vừa mở ra, Lâm Phàm liền lao ra ngoài, suýt chút nữa xô ngã trưởng phòng Lâm.
Lâm Phàm lao ra, giống như Tôn ngộ không bị đè dưới Ngũ Chỉ sơn cuối cùng cũng được giải thoát, hắn thậm chí còn không thèm nhìn người ngoài cửa, vui vẻ chạy ra ngoài.
Mọi người bên ngoài nhất thời còn chưa kịp phản ứng, binh lính gác cửa thấy thư ký Diệp lắc đầu với bọn họ, mới vội vàng đuổi theo, nhưng khoảng cách đã rất xa.
Mắt thấy Lâm Phàm chuẩn bị chạy ra khỏi sân, lại vấp phải cái chân đang vươn ra của một cô gái nhỏ đứng ở cửa, trên người mặc trang phục của đội dị năng giả, ngã xuống đất.