“Hai!”
“Ba ——”
Ba chữ mới vừa nói xong, “bằng” một tiếng, tiểu Tô tổng kia cư nhiên thật sự nổ súng, chỉ là không biết kỹ thuật bắn súng chả ra sao, hay là căn bản không muốn bắn bọn họ, viên đạn kia không biết chạy đi đâu.
Tiểu Tô tổng thổi thổi họng súng, sau đó chỉ vào Sở Duyệt bọn họ, nói:
- Một súng này là cảnh cáo các người, bất quá lần tới tôi sẽ bắn....
Nói còn chưa dứt lời, tiểu Tô tổng đã nhìn thấy cô gái nhỏ xinh kia quay đầu lại, lạnh lùng nhìn hắn ta một cái, ngay sau đó hắn ta cảm thấy cổ chợt lạnh, máu tươi ấm áp từ nơi đó phun trào, hắn duỗi tay sờ sờ, muốn nói chuyện, nhưng lại chỉ thấy phun ra rất nhiều máu, ngửa đầu, ngã nghiêng trên cửa sổ trần của sườn xe.
Giải quyết xong cái người tiểu Tô tổng cầm súng uy hiếp bọn họ, Sở Duyệt quay đầu tiếp tục đi theo Tề Minh cùng An Kiệt giết tang thi.
Tề Minh vừa dùng dị năng hệ thổ đâm tới chỗ tang thi phía trước để mở đường, một bên cầm đại đao chém tang thi bên cạnh; đại đao sáng loáng trong tay An Kiệt múa may hô mưa gọi gió, tang thi bên cạnh hắn cơ hồ đều bị chặt đầu.
Sở Duyệt chủ yếu phụ trách sườn phía sau, dao chặt xương trong tay chém nát những tang thi gần đó tang thi, đao nhỏ trong trong không gian cũng tùy thời “Vèo vèo” bay về phía tang thi đang lao tới chỗ cô nhưng cô không kịp để giết chúng.
Nhưng cô càng ngày càng cảm giác lực bất tòng tâm, cơn đói cồn cào trong bụng khiến cô cảm thấy mình giống như không thể giơ tay lên được nữa.
Đột nhiên, một con tang thi từ phía sau nhảy đến chỗ tiểu Tô tổng đang nằm trên cửa sổ trần của ô tô.
Lúc còn sống nó nhất định là một vận động viên nhảy cao a, một lần nhảy đã cao vài mét, vài cái đã nhảy tới chỗ xe của tiểu Tô tổng, mở cái miệng rộng như bồn máu, gặm xuống.
Nhưng nó cắn một miếng thì dừng lại, ghét bỏ mà buông tiểu Tô tổng kia xuống, quay đầu khóa chặt vào ba người Sở Duyệt trước mặt.
Đây là ghét bỏ hắn ta không còn tươi nữa?
Con hàng này còn rất kén ăn!
Người ngồi trên xe phía sau nhìn thấy tiểu Tô nhà mình bị tang thi giết chết, càng thêm hoang mang, tiếng súng ngừng một lúc, sau đó càng dữ dội hơn.
Đại gia!
Sở Duyệt nghe thấy tiếng súng vang lên, đầu cũng đau theo.
Tang thi nhảy cao, nhảy thêm lần nữa đã tới trước mặt Sở Duyệt, trực tiếp đáp xuống trước mặt Sở Duyệt, bóp chết con tang thi trước mặt cô, miệng như bồn máu rộng mở ra, vươn móng vuốt đen nhánh muốn túm lấy Sở Duyệt.
Sở Duyệt cầm dao chặt xương đã được An Kiệt xử lý qua, dị thường sắc bén. Cô hơi hơi nghiêng người, tránh thoát khỏi móng vuốt của tang thi nhảy cao, dùng hết toàn sức lực một đao chém rớt đầu của nó xuống.
Đây là tang thi biến dị a!
Sở Duyệt rối rắm, nhấp nhấp môi, hiện tại An Kiệt cùng Tề Minh chắc chắn không có thời gian để thò đầu vào, nhưng nếu cô chạm vào thì không phải là lại cho không gian sao?
Nhưng trước mắt cũng chỉ có tiện nghi cho không gian!
Sở Duyệt cắn răng, được rồi, cho không gian còn hơn không!!
Cô duỗi chân ra, nhặt đầu của tang thi, nháy mắt đầu tang thi đã biến mất tại chỗ.
Cùng lúc đó, Sở Duyệt giống như được ăn thập toàn đại bổ, đột nhiên tinh thần phấn chấn, cảm giác đói khát trong nháy mắt đã bị quét ngang, cả người giống như đều tràn ngập lực lượng!
Đây là thao tác thần kỳ gì vậy?
Sở Duyệt dường như đã tìm ra nguyên nhân hai ngày nay mình ăn không đủ no, nguyên nhân khiến mấy ngày nay cô luôn đói như vậy là do không cho không gian ăn tinh hạch sao?
Không gian đại ca a, ngươi càng ngày càng quá mức a! Hiện tại tang thi biến dị không dễ tìm, ta làm thế nào để thỏa mãn được ngươi a!
Bất quá một lần nữa có được sức mạnh, cả Sở Duyệt nháy mắt run lên, cô lén lút nhìn xung quanh, muốn cố gắng tìm thêm một số tang thi biến dị.
Nhưng bốn phía tang thi rậm rạp đều là tang thi bình thường, chỉ biết máy móc vươn tay cánh tay bắt mồi, mở miệng cắn. Trong mắt Sở Duyệt, tang thi này đó động tác đều quá chậm, cô không cần tốn nhiều sức vẫn có thể cắt một loạt tang thi, nhẹ nhàng như cắt rau hẹ.
Thấy tang thi phía trước không ngừng nhào tới, quần áo trên người Tề Minh cùng An Kiệt đã bị máu đen của tang thi nhúng ướt sũng, trên đầu đầy mồ hôi, nhiều tang thi như vậy, cho dù có ba đầu sáu tay cũng giết không xong.
Tiếng súng của đoàn xe phía sau dần dần biến mất, không ngừng có tiếng kêu thảm thiết truyền đến, xem ra bọn họ đã dùng hết đạn.
Trong lòng Sở Duyệt hơi hơi buông lỏng, cái âm thanh “bằng bằng” làm người ta đau đầu, rốt cuộc đã ngừng, ít nhất tang thi ở phía xa sẽ không lại tới đây.
Nhưng hiện tại bọn họ cũng bị vây quanh trong đàn tang thi, bước từng gian nan về phía trước.
Trước mắt không có biện pháp tốt hơn, chỉ đành yên lặng giết tang thi, mau chóng đi đến rìa tang thi đàn.
Ba người Sở Duyệt không biết giết bao nhiêu tang thi, trên mặt và quần áo đều dính máu đen không nhìn rõ màu sắc ban đầu, ngay cả tang thi cũng không muốn vồ lấy bọn họ.
Tang thi cấp thấp chủ yếu dựa vào khứu giác và thính giác, nhưng vào ban đêm, chúng bị thu hút bởi ánh sáng, như những con thiêu thân lao vào ngọn lửa.
Trên người mấy người Sở Duyệt lúc này đều là mùi thối rữa của tang thi, về sau tang thi cũng không có hứng thú với bọn họ, trực tiếp đi về phía đoàn xe sáng choang phía sau.
Khó khăn chạy ra khỏi trùng vây, Sở Duyệt vừa định thả xe ra, Tề Minh lại giữ tay cô lại, chỉ chỉ cả người mình, rồi lắc lắc đầu.
Sở Duyệt cũng phản ứng lại, bộ dáng lúc này của ba bọn họ làm gì còn giống người, quả thực chính là ba con tang thi sống!
Lúc này nếu lấy xe ra, âm thanh chắc chắn sẽ kinh động tang thi bốn phía, còn không bằng bọn họ cứ đi trên đường như vậy, không có tang thi nào nhào tới cắn bọn họ.
Vì thế ba người cứ như mang một thân máu đen của tang thi, đi trên quốc lộ, so với những tang thi đi ngang qua đến chỗ dự tiệc, chạy ngược chiều, bọn họ trở thành ba dị loại trong đàn tang thi..
Đi một đoạn thật dài, thấy chung quanh đã không có tang thi, từ xa chỉ có thể nhìn thấy ánh đèn đoàn xe vẫn hấp dẫn tang thi chung quanh như cũ, ngoại trừ tiếng tang thi "Gào", căn bản không có bất kỳ thanh âm nào.
Đi thêm một đoạn, bọn họ rốt cuộc phát hiện một cửa hàng sửa xe thêm nước nho nhỏ bên đường.
An Kiệt cùng Tề Minh đã là nỏ mạnh hết đà, mở cửa xong liền ngã xuống mặt đất, Sở Duyệt lúc này lại như cắn thuốc, tinh thần phấn chấn.
Tang thi chung quanh nơi này đều đã bị đoàn xe bên kia hấp dẫn đi, Sở Duyệt phát hiện phía sau có một nhà vệ sinh công cộng, liền lấy nước sôi từ trong không gian ra, thêm nước lạnh, bắt đầu tắm.
Cũng để cho hai người máu là An Kiệt cùng Tề Minh một thùng nước ấm, để hai người bọn họ tắm tạm qua một chút, đổi quần áo.
Nhìn thời gian, đã là hơn 1 giờ sáng, tinh thần của Sở Duyệt siêu tốt, chủ động yêu cầu gánh vác nhiệm vụ vinh quang, gác đêm.
An Kiệt cùng Tề Minh sao có thể đồng ý, thương lượng một người canh hai giờ, để Sở Duyệt mau chóng đi ngủ.
Sở Duyệt hừ một tiếng, xoay người thả giường cho bọn hắn, sau đó tự mình đem ghế dựa ra ngồi ở cửa, bắt đầu cẩn thận nghĩ lại về sự thay đổi của bản thân.
Đêm nay, lúc giết tang thi, cô đói đến mức không còn sức, rõ ràng mấy lần cô đã cảm giác được có móng tay tang thi sượt qua người mình, cô chỉ nghe thấy một tiếng “chi” rất nhỏ, những móng tay đó không làm cô bị ảnh hưởng chút nào.
Vén tay áo lên, Sở Duyệt nhìn cánh tay tinh tế bóng loáng, trắng tinh như ngọc của mình , nhẹ nhàng nhéo nhéo, là thịt mềm mềm mại mại, không phải cứng rắn như An Kiệt a.
Vậy vì sao móng tay tang thi cào không rách a?
Cô nghĩ nghĩ, rút ra một mảnh lưỡi dao trang trí, từ từ cắt lên cánh tay mình, từ nhẹ đến nặng.
Lưỡi dao chưa được An Kiệt xử lý qua, nhưng cũng là lưỡi dao mới, rất sắc bén. Nếu ngày thường dùng lực độ này cắt vào cánh tay, khẳng định đã tới xương, nhưng hiện tại cánh tay Sở Duyệt giống như được mặc thêm nhuyễn giáp vậy, lưỡi dao cắt như thế nào cũng không rách.
Đao thương bất nhập?
Thiết Bố Sam kim chung tráo?