Dao không cắt được, không biết súng thì thế nào?
Sở Duyệt quay đầu lại nhìn nhìn An Kiệt ngồi ở góc cửa bên kia, có chút xúc động muốn để hắn nã cho mình một phát súng.
An Kiệt nửa khép con mắt, ngồi ở chỗ kia chậm rãi cảm thụ dị năng khôi phục, cảm giác được ánh mắt của Sở Duyệt nhìn về phía hắn, liền lên tiếng nói:
- Đói bụng muốn ăn thì ăn đi, thuận tiện làm giúp anh một gói.
Sở Duyệt gật gật đầu, cho An Kiệt một bát mì, hiện tại cô không đói chút nào, cảm giác đói khát đó đã biến mất kể từ khi đầu tang thi kia tiến vào không gian.
Chẳng lẽ không gian và cô là một thể?
Vậy cô có phải không cần lo lắng không gian sẽ biến mất hay không a?
Kỳ thật cho tới hôm nay, cô vẫn có loại cảm giác không chân thật, thật sự có việc trọng sinh này sao?
Hay tất cả chỉ là một giấc mộng sau khi chết của cô?
Được rồi, cho dù là một giấc mộng thì sao? Ở trong giấc mộng này, cô nhất định có thể làm những chuyện mà đời trước cô chưa làm được.
Sở Duyệt ngồi ở cửa sổ, nhìn bóng tối trên bầu trời dần dần sáng lên, đột ngột đứng dậy, hét lớn:
- Dậy! Dậy! Đến giờ ăn sáng rồi!
Tề Minh đang ngồi ghế trên biểu diễn màn gà con mổ thóc, tối hôm qua dị năng của hắn tiêu hao nhiều nhất, mệt đến không chịu được.
An Kiệt vốn dĩ chưa tính toán gọi Tề Minh dậy, nhưng hắn đã nói 2 giờ đổi ca, lúc đến giờ vẫn thấy gian nan bò dậy.
Sở Duyệt làm cho hắn chút đồ ăn, đợi hắn ăn xong đánh lên chút tinh thần một lát, trời sắp sáng liền nhịn không được bắt đầu ngủ gà ngủ gật, lúc này bị Sở Duyệt rống một cái mới giật mình tỉnh táo lại, nhìn Sở Duyệt thần thái sáng láng, nhịn không được hâm mộ nói:
- Tiểu Duyệt, đêm qua có phải em ăn tiên đan gì hay không, cả đêm không ngủ còn có tinh thần như vậy!
- Đúng rồi! Em ăn tiên đan, về sau gặp được cũng sẽ cho hai người ăn! Hiện tại không có tiên đan, tạm chấp nhận ăn bánh bao đi!
Sở Duyệt cười tủm tỉm đáp lời, bắt đầu chuẩn bị cơm sáng.
Lúc ăn cơm, Sở Duyệt còn biểu diễn một màn Thiết Bố Sam cho An Kiệt cùng Tề Minh coi, cầm dao dùng sức cắt tay mình, làm hai người An Kiệt sợ hết hồn, bất quá nhìn thấy tay cô hoàn hảo không bị thương, hai người đều rất cao hứng.
Rốt cuộc, điều này cho thấy, khi đối mặt với tang thi, Sở Duyệt lại có thêm một tầng bảo đảm.
Sở Duyệt muốn nhân cơ hội phổ cập một chút kiến thức về tinh hạch cho Tề Minh, nhưng hiện tại trong tay cô không có tinh hạch, nói ra có chút trừu tượng, vì vậy tính toán lần sau gặp được tang thi biến dị sẽ nói cho hắn.
Bên cạnh căn phòng nhỏ đơn sơ thùng nước lớn cao ngang đầu người, bên trong còn hơn phân nửa nước, Chu Nguyệt cảm thấy hiện tại cần nước, vì vậy mà khi rời đi, cô liền thuận tiện thu vào không gian.
Một lần nữa lên đường, Sở Duyệt quyết định điểm đến hôm nay là con sông ở huyện, cách đây hơn 300 km, lộ trình ngày hôm qua đã bị rối loạn, hôm nay phải bù về.
Quan trọng nhất chính là đi qua huyện phong có một nơi mà người sống sót tụ tập, đời trước bọn họ đã từng ăn lỗ nặng ở nơi đó.
Nơi tụ tập này nằm ở cuối đường quốc lộ, là con đường nhất định phải đi qua, bọn họ phải mau chóng đi vòng qua, cách nó thật xa.
Tới phong huyện không bao lâu, một đoàn xe từ làn đối diện đi tới, đây lần đầu tiên trong mấy ngày nay, bọn họ nhìn thấy có xe đi từ đối diện tới.
Hôm nay là An Kiệt lái xe, Sở Duyệt ngồi ở ghế phó lái, nhìn đoàn xe kia nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn, cô nhướng mày, hình dáng đoàn xe cũng giống với đoàn người tối hôm qua.
Tề Minh cũng hơi hơi cau mày, thò qua nói thầm cùng Sở Duyệt:
- Tiểu Duyệt, tại sao anh cảm thấy đội xe vừa rồi giống với những người chúng ta gặp tối qua? Bạn thấy đấy, ngay cả mẫu xe cũng giống nhau, có thể không là nhóm bọn họ hay không?
Sở Duyệt quay đầu lại, phân tích cùng Tề Minh:
- Em nghĩ hắn là như vậy, hơn nữa anh xem bọn họ đi gấp như vậy, nói không chừng là đi tiếp ứng cho đám người tối hôm qua.
Nói tới đây, Sở Duyệt vội thúc giục thúc giục An Kiệt:
- Kiệt ca, chúng ta đẩy nhanh, buổi sáng hôm nay nói gì cũng phải qua Tân Thành.
An Kiệt gật gật đầu, dưới chân nhấn mạnh ga, đẩy tốc độ lên đến tối đa, đây cũng là một vấn đề có tính khiêu chiến đối với người chỉ từng lái xe cổ như hắn.
Càng đến gần Tân Thành, xe trên đường càng nhiều, An Kiệt không thể không giảm tốc độ, từ từ hòa vào dòng xe cộ.
Sở Duyệt hơi hơi cau mày, hóa ra những người sống sót ở Tân Thành đã bắt đầu tập trung sớm như vậy, thu hút một lượng lớn những người sống sót từ khu vực xung quanh tới đây.
Kiếp trước, khi họ đến điểm tập kết của những người sống sót ở Tân Thành, nơi tập trung đó đã có quy mô như một căn cứ, người bình thường không thể dễ dàng đi vào.
Địa điểm tập trung của những người sống sót cách Tân Thành rất gần, nơi này vốn là một công viên chủ đề văn hóa phi vật thể, chiếm diện tích lớn, có tường bao quanh, các phương diện sinh hoạt bên trong tương đối đầy đủ tiện nghi.
Bởi vì trước đó đã có một trận dịch cúm, những địa điểm giải trí lớn vẫn chưa mở cửa trở lại, cho nên khi tang thi bùng nổ, trong đó chỉ có một vài nhân viên.
Đầu mạt thế, nơi này đã được các nhà đầu tư dọn sạch tang thi, đồng thời mời chào những người sống sót ở gần đó, tiếp tục mở rộng quy mô của nơi tập kết và thu thập vật tư, về sau, nơi tập kết này gần như đã được chính thức công nhận trở thành một căn cứ.
Địa điểm tập kết ở bên cạnh đường quốc lộ, cổng vào bắt đầu từ quảng trường, dùng dây thép gai để ngăn một bãi đất trống bên ngoài mấy trăm mét.
Trên đất trống toàn bộ đều là xe, mọi người ở đó nôn nóng chờ đợi để được đi vào.
Xe của Sở Duyệt bị kẹt trong dòng xe cộ, mấy người Sở Duyệt không muốn đến điểm tập kết, nhưng có quá nhiều người đến đó, khoảng trống ở lối vào đã chật kín xe, đoàn người đã xếp hàng dài đến quốc lộ.
Một người đàn ông ngồi trên xe bên cạnh, nhìn hàng người xếp hàng phía trước, sốt ruột mắng:
- Mẹ kiếp, nhiều người như vậy, phải đợi bao lâu?
Trên một chiếc xe khác, có một người đàn ông cao lớn lười nhác, nói tiếp:
- Này ai biết a, nghe nói những người hôm qua đến còn đang xếp hàng.
Sở Duyệt nhìn nhìn đường quốc lộ phía trước, người chật như nêm cối, khẽ cau mày.
Đi hết con đường này sẽ rẽ sang một đường quốc lộ khác, nếu không bị chặn, bọn họ có thể trực tiếp đi tắt từ Tân Thành ra, nhưng bây giờ lại bị chặn ở đây, cũng không biết bị chặn bao lâu.
Sở Duyệt khẽ cắn môi, nhìn trận chiến, hôm nay bọn họ có thể không ra khỏi đây được, xem ra chỉ có thể đánh cuộc một phen.
- Kiệt ca, từ con đường phía trước rẽ vào, chúng ta sẽ đi qua Tân Thành.
An Kiệt gật gật đầu, đánh tay lái vào một con đường khác bên cạnh đường quốc lộ, con đường này đi vào nội thành thành phố Tân Thành, trên đường cũng có nhiều xe, nhưng phương hướng hoàn toàn ngược lại với bọn họ.
Thấy bọn họ lái xe về phía nội thành thành phố, có người có lòng tốt không khỏi lên tiếng nhắc nhở:
- Này! Đó là đường vào thành phố, nguy hiểm!
Cũng có người cười nhạo:
- Tự người ta muốn đi chịu chết, anh quản nhiều như vậy làm gì.
Sở Duyệt đương nhiên biết nội thành nguy hiểm, nhưng cô không thể đợi cô ấy đợi ở đường quốc lộ.
Đường trong thành phố, Sở Duyệt rất quen thuộc, đời trước khi bọn họ ở khu tập trung người sống sót ở Tân Thành, tiểu đội của bọn họ cũng từng nhận nhiệm vụ đi hỗ trợ thu thập vật tư, dùng điểm kiếm được để đổi các nguồn cung cấp khan hiếm như xăng dầu.
So với bây giờ, kiếp trước bọn họ thật sự rất nghèo!
Bên cạnh Tân Thành có một con sông, thành phố cổ nằm ở phía đông của dòng sông, phía tây là khu mới khai phá, bên cạnh sông có một con đường lớn, dọc theo đường lớn ven sông này, là có thể đi xuyên qua thành phố, đây là con đường mà Sở Duyệt muốn đi.
Con đường ven sông này, trước mạt thế là nơi tương đối phồn thịnh, có rất nhiều nhà hàng thịt nướng và cửa hàng, khung cảnh yên tĩnh nhìn qua rất lãng mạn, trên đường nơi nơi đều là ô tô đụng nhau rải rác, tang thi tốp năm, tốp ba du đãng khắp nơi.
Trước khi vào thành phố, An Kiệt đã nhường ghế lái cho Sở Duyệt, luận về lái xe, Sở Duyệt rất lành nghề.
Xe việt dã một đường xuyên qua khu xưởng bỏ hoang, cào nát lề đường, nghiền nát tang thi, mấy lần trực tiếp lao qua đống tang thi, trước kính chắn gió của xe đã dính đầy máu tang thi đen ngòm và thối rữa.
Sở Duyệt mí mắt cũng không chớp, khẽ mím môi, tiếp tục lái như bay về phía trước, trong thành phố quá nguy hiểm, phải nhanh chóng rời đi.