Trùng Sinh Mạt Thế Ngàn Dặm Đường Về (Dịch Full)

Chương 61 - Chương 61 - Bị Hố

Chương 61 - Bị hố
Chương 61 - Bị hố

Đi dọc theo con đường Tân Thành có rất nhiều cầu, cơ hồ cách mỗi ba bốn km liền có một tòa, những cây cầu này là phương tiện nối liền hai bên thành phố, tạo thành những ngã tư đường nhỏ hẹp.

Lúc này xe của mấy người Sở Duyệt bị kẹt ở một cái giao lộ, một chiếc xe tải lớn phía trước đã đâm lên đầu cầu, thân xe tải hình chữ nhật chắn ngang những chiếc xe phía sau, gây ra va chạm hàng loạt phía sau.

Những chiếc xe này chen chúc nhau như loài cá mòi, ai ai cũng chen chúc, khiến không ai không thể đi qua đây được.

Ba người cầm vũ khí xuống xe, Sở Duyệt giơ tay thu xe vào không gian, đoạn này chỉ có thể đi đường bộ.

Cô vừa đặt chân xuống đất, đã có tang thi nhào về phía cô, Sở Duyệt giơ dao chặt xương trong tay lên, còn chưa chạm tới góc áo của tang thi, đám tang thi trước mặt đã bị gai đất của Tề Minh đâm xuyên qua.

Sở Duyệt lại nhìn nhìn con dao hình trăng tròn của An Kiệt đang bay trên không trung, tức khắc có cảm giác rất an toàn.

Trong thành phố mấy chục vạn dân cư, đường phố dày đặc tang thi

Chỉ cần hơi không cẩn thận sẽ dễ dàng bị tang thi vây quanh, một khi tang thi đàn di động được hình thành, nếu chỉ dựa vào hai chân để rời khỏi đây, quả thực là không có khả năng, số lượng tan thi ở đây còn lớn hơn trên đường quốc lộ rất nhiều.

Ba người Sở Duyệt đều cố hết sức mà chạy, chỉ khi có tang thi chặn đường, mới tốc chiến tốc thắng giải quyết nó.

Một hơi chạy ra khỏi phạm vi kẹt xe, bọn họ mới bắt đầu thả chậm tốc độ, nhẹ bước chân, chú ý quan sát hoàn cảnh chung quanh, nếu lúc này đem xe từ không gian ra là không sáng suốt, Sở Duyệt tính toán tìm một chiếc xe khác, rồi tiếp tục lên đường.

Chỉ là kế hoạch vĩnh viễn không đuổi kịp biến hóa, đúng lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng gầm rú của một chiếc xe mô tô.

Sở Duyệt quay đầu lại, chỉ thấy một chiếc xe mô tô đang luồn lách dọc theo khoảng trống giữa những chiếc ô tô chạy về phía bọn họ, tiếng gầm rú cực lớn vang vọng trong không gian trống trải xung quanh!.

Tề Minh nhìn bóng người lướt nhanh qua, khiếp sợ nói:

- Người này điên rồi sao?

Này mẹ nó chính là tên thiểu năng trí tuệ!

Hôm qua chạy cả đêm trên quốc lộ đã đủ rồi, không ngờ hôm nay lại gặp một chiếc xe mô tô giữa đám tang thi.

Thật là Trường Giang sóng sau xô sóng trước, một lớp hơn một lớp!

Tang thi trên đường phố vốn đang yên tĩnh, giống như bị đánh thức, một đám đều trở lên hưng phấn.

- Mau! Tìm một chỗ trốn đi!

Sở Duyệt nổi hết da gà, không kịp nghĩ nhiều, ba người nhanh chóng chạy đến một cửa hàng ven đường, đẩy cửa ra, liền trốn vào.

Đây là một quán trà có không gian không tồi, phong cách trang trí cổ điển, chỉ có một số tang thi mặc quần áo lao động nhân viên.

Ba người đi vào cửa, sau đó vội vàng dời bàn ghế sô pha ra chặn cửa, tang thi trong quán trà thấy bọn họ không thèm để ý nó, liền bất mãn nhảy dựng lên.

Tề Minh phóng ra vài gai đất đã giải quyết tang thi, nhìn tang thi rậm rạp bên ngoài, cư nhiên còn nổi tính vui đùa:

- Hắc, từng này tuổi, đây là lần đầu tiên chứng kiến ​​trận chiến lớn như vậy, hôm nay thật sự là mở rộng tầm mắt .

An Kiệt trừng hắn một cái liền không nói chuyện, Sở Duyệt vốn còn nhăn, lúc này hơi hơi buông lỏng ra.

Tề Minh chính là đồng đội như vậy, bất luận thời điểm nào, hắn cũng đều tích cực lạc quan.

Hắn đương nhiên sốt ruột muốn về nhà hơn bất cứ ai, nhưng hắn không bao giờ bởi vì lý do gặp khó khăn mà lo âu bực bội, đánh mất năng lực phán đoán, hắn sự điều hòa tâm tình của chính mình, làm không khí trong tiểu đội sinh động hơn, để mọi người có thể thả lỏng tâm tình, đối mặt với khó khăn.

Nếu không có người như Tề Minh, đời trước Sở Duyệt đã không đi được xa như vậy.

Chiếc xe mô tô đã đi thật xa, Sở Duyệt bọn họ lại bị hố thảm, du đãng vốn chỉ rải rác, du đãng khắp nơi, lúc này đều như bừng tỉnh, tụ tập ở con phố bên này, trình độ dày đặc quả thực còn náo nhiệt hơn hẻm ở Itaewon..

Sở Duyệt không thể không thừa nhận, người này có chút điên rồ, nhưng vẫn có vài phần bản lĩnh.

Bất quá tình cảnh của bọn họ lúc này có chút không ổn, đại lộ ven sống đã bị tang thi chen chúc chật như nêm cối, tạm thời không đi được. Chỉ có thể nghĩ cách lần nữa, hoặc là tạm thời ở lại đây, hoặc là chờ tang thi đàn tản ra.

Bất quá mấy người Sở Duyệt không nghĩ muốn ngốc ở đây chờ đợi, nếu muốn đợi, thì bọn họ đã chờ ở quốc lộ, làm gì còn phải chạy vào thành phố.

Trong quán trà còn tương đối sạch sẽ, ngoại trừ bên cạnh quầy bar có mấy cái chai vỡ cùng mấy chậu hoa bị đẩy xuống đất, những thứ khác cơ bản không có gì thay đổi.

Nước dùng để pha trà trong quán khá đặc biệt, có một phòng chuyên môn dùng để đặt nước, bên trong bày các loại thùng nước, được dán nhãn nước khoáng, nước tinh khiết, nước suối trên núi, nước giếng khoan,… nhãn dán chỉnh tề.

Sở Duyệt cũng không thèm để ý là nước gì, dù sao có thể uống là được, cho nên cô đều thu hết các loại thùng nước vào không gian, ngay cả những bình nhỏ trên kệ cũng không để lại.

Nhớ đến, ba cô là người thích uống trà, Sở Duyệt lại lùng sục khắp quán trà để tìm một lượt.

Chủ quán trà kinh doanh nghệ thuật uống trà, có mấy bộ ấm chén trong suốt như pha lê, nhỏ nhắn dễ thương, cực kỳ đẹp mắt.

Đối với mấy thứ này, Sở Duyệt là dốt đặc cán mai, nhưng không chịu nổi ham muốn chiếm hữu của mình đối với những thứ xinh đẹp, vì vậy đều lén thu chúng vào không gian.

Phía sau phòng pha trà còn có một ít trà bánh ăn vặt, có điểm tâm được đóng gói thành hộp quà khá xinh đẹp, tuy không nhiều lắm, nhưng Sở Duyệt đều thu hết, muỗi nhỏ cũng là thịt a.

Tề Minh nhìn Sở Duyệt giống quỷ tử vào thôn, tới tới lui lui cướp đoạt quán một hồi từ trên xuống dưới, nhịn không được hỏi:

- Tiểu Duyệt, không gian của em rốt cuộc lớn thế nào a? Vì sao để nhiều đồ như vậy mà vẫn có thể thu thêm?

Sở Duyệt thật sự là không biết trả lời vấn đề này như thế nào, cô lắc đầu nói:

- Em cũng không biết lớn bao nhiêu, dù sao đến bây giờ chưa có gì mà nó không chứa được.

- Cái dị năng này thật tiện, chúng ta không cần mang theo bất cứ thứ gì, đồ ăn thức uống cũng không cần lo lắng, Tiểu Duyệt thật sự có công lớn! Bất quá em không thể đoạt hết công lao a, lúc gặp phải tang thi, đừng xông vào đầu tiên, phải để cơ hội cho Kiệt ca và Tề ca của em a.

Tề Minh lo lắng, Sở Duyệt là một cô gái nhỏ rất hiếu thắng, có nguy hiểm liền muốn xông vào trước, tuy nói cô cũng có thể đánh, nhưng đánh tay đôi rất nguy hiểm.

Tuy rằng bọn họ chỉ mới quen biết mấy ngày, nhưng trong lòng hắn thật sự đã coi Sở Duyệt như em gái của mình, hắn cảm thấy bản thân như đại lão gia, mỗi lần đều coi cô như một nữ hán tử mà sai sử, rất không có đạo đức.

- Cứ để con bé xông lên, tôi sẽ bảo vệ con bé. Hiện tại khắp nơi đều là tang thi ăn thịt người, ai cũng không thể bảo đảm bản thân sẽ sống đến khi nào, chỉ khi con bé có bản lĩnh tự bảo vệ mình, mới có thể sinh tồn trong thế giới này.

An Kiệt từ trên lầu đi xuống, vừa đi vừa nói với Tề Minh.

Tề Minh hơi hơi sửng sốt, ngay sau đó liền phản ứng lại, An Kiệt nói đúng, thế giới này đã không còn là thời đại hòa bình trước kia, bảo vệ một người quá tốt không phải là yêu, mà là hại!

Xem ra trở về, hắn cũng phải huấn luyện vợ và con gái a, chỉ là hai con heo nhỏ lười này, ngày thường chạy còn không muốn bước, sao có thể chịu nổi tàn khốc của mạt thế.

Sở Duyệt cười tủm tỉm gật đầu, cô biết Tề Minh cùng An Kiệt đều là muốn tốt cho mình.

Bất quá cô vẫn muốn phản bác một chút, cô cho rằng không gian của mình không phải là không thể đánh, chỉ là cô chưa nắm được phương pháp mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment