Trùng Sinh Mạt Thế Ngàn Dặm Đường Về (Dịch Full)

Chương 63 - Chương 63 - Theo Dõi Bọn Họ

Chương 63 - Theo dõi bọn họ
Chương 63 - Theo dõi bọn họ

Tiếng súng của người đàn ông trên nóc xe làm mấy người khác bừng tỉnh, lúc này mọi người đều bất chấp sống chết của người đàn ông mắt tam giác, vội vàng nã súng vào con quái vật đang nhào trên người hắn ta.

Quái vật mặt người đột nhiên ngẩng đầu rống lên “Ngao” một tiếng, xoay mình,nhào về phía người đàn ông trên nóc xe.

Người đàn ông trên nóc xe sợ tới mức lùi lại, nhưng hắn đã quên mất bản thân đang đứng ở trên nóc xe, hắn ta vừa lui lại hai bước liền hét lên một tiếng, rồi ngã xuống đất.

Quái vật mặt người nhào tới phía hắn, mọi người chỉ nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi từ phía sau xe trọng tải truyền tới, sau đó không còn một tiếng động nào nữa.

Tiếng súng vừa rồi đã kinh động tang thi gần đó, mùi máu tươi mới mẻ tràn ngập trong không khí, tang thi chung quanh đều đã bắt đầu ồ ạt hướng về phía đoàn xe.

Mọi người kinh hãi, vội gọi người phía dưới mau lên xe, bọn họ không thể ở lại đây!

Một người đàn ông cầm một khẩu súng đang chuẩn bị lên xe thì bị một bóng trắng xám đột ngột phóng tới.

Là quái vật mặt người!

Nó lại bắt đầu tìm kiếm mục tiêu kế tiếp, càng làm người ta người sợ hãi chính là, vết thương bị đạn bắn trên người nó, lúc này đã hoàn hảo nguyên vẹn.

- Rút! Mau rút!

Lúc này người trong đoàn xe không quan tâm gì nữa, bọn họ đóng cửa, chuẩn bị lái xe rời đi.

Này mẹ nó, quá khủng bố, hôm nay rốt cuộc bọn họ đã gặp phải quái vật gì!

Nhóm người khuân vác dưới xe tải cũng hốt hoảng trèo lên xe, trèo lên lan can xe, nếu xe tải lao đi, thì bọn họ sẽ ra sao?

Có mấy người khuân vác mới từ nhà kho ngầm ra tới, căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, mắt thấy xe đã khởi động, liền vội vàng bỏ đồ vật xuống, leo lên xe.

Bóng dáng xám trắng không ngừng lập lòe, cắn những người còn chưa kịp bò lên xe.

Đoàn xe hốt hoảng lao về phía trước, người ngồi trong xe gần như sợ hãi, liều mạng đạp ga lao về phía trước không dám quay đầu lại.

Những người khuân vác chưa kịp leo lên xe, tuyệt vọng nhìn đoàn xe đi càng lúc càng xa, tang thi dần dần vây lấy họ, còn con quái vật không ngừng cắn người đang từ từ tiến lại gần họ.

Ở quán trà xa xa, Tề Minh trợn mắt há mồm nhìn một loạt biến cố xảy ra ở cửa siêu thị, đè giọng, chỉ vào bóng dáng màu xám trắng kia, nói:

- Đó là quái vật gì a?

- Là tang thi biến dị!

Sở Duyệt trả lời.

- Là hình thái tang thi tiến hóa sơ cấp, con tang thi này có thiên phú rất cao.

Tề Minh nhớ tới trước đó Sở Duyệt đã từng nói qua, tang thi sẽ biến dị, nhưng hắn lại không nghĩ ra cách thức biến dị của bọn chúng, nó giống như đã biến thành giống loại khác.

Tề Minh mím môi quay đầu nhìn Sở Nguyệt, lại không khỏi giật mình.

Sở Duyệt nhấp môi, đôi mắt tỏa ra ánh sáng, bộ dáng nhìn thấy quái vật kia giống như nhìn thấy mỹ vị, khiến người vốn luôn cho rằng bản thân khá bình tĩnh như Tề Minh, lúc này cũng có chút nứt ra!

Sở Duyệt lau mặt, kiềm chế biểu tình tham lam trên mặt, là cô nghĩ quá nhiều.

Con tang thi biến dị này giống như đã tiến giai, lấy thực lực hiện tại của bọn họ, có lẽ không đủ để cho chúng nó khai vị..

Nhưng hiện tại mới mạt thế ngày thứ tám, đã xuất hiện tang thi biến dị lợi hại như vậy, xem ra vẫn phải nhanh chóng tìm biện pháp nâng cao thực lực tiểu đội mới được, con đường sau này có lẽ càng ngày càng khó đi rồi.

- Vì sao bọn họ lại vòng trở lại?

An Kiệt cau mày, bỗng nhiên lên tiếng.

Sở Duyệt cùng Tề Minh vội vàng nhìn ra, chỉ thấy đoàn xe vừa mới rời đi lại vòng trở lại với tiếng súng nổ, chỉ là không thấy chiếc xe trọng tải lớn đâu nữa.

Ban đầu họ còn tưởng những người này quay lại cứu đồng đội của mình, cho đến khi nhìn thấy một đoàn tang thi dày đặc phía sau đoàn xe lao thẳng về phía bờ sông, cả ba người đều kinh ngạc há hốc mồm.

Những người này mạch não có phải có vấn đề hay không?

Rõ ràng biết tang thi mẫn cảm với âm thanh, bọn họ lại cố tình dùng súng không hề tiết chế.

Tiếng súng của bọn họ đã thu hút tang thi chung quanh kéo đến, chặn đường lui của bọn họ, đoàn xe giống như gà mất đầu, đi loạn trên đường, hoàn toàn không để ý đến đám tang thi dày đặc phía trước, mà hướng bọn họ đang đi, là phía mấy người Sở Duyệt.

Lúc này Sở Duyệt đang gào thét trong lòng: Đừng tới đây!

Nhưng đoàn xe hoàn toàn không nghe thấy tiếng nói trong lòng cô, gần như chỉ trong nháy mắt chiếc xe đã chạy đến con đường phía sau quán trà.

Trên con phố này, vốn đã có rất nhiều tang thi, tang thi bị tiếng xe và tiếng súng hấp dẫn, trong nháy mắt đã chặn đoàn xe ở ngã tư đường, đoàn xe bị tiền hậu giáp kích, tiến lùi đều không được, đành phải dừng lại liều mạng nổ súng.

Mà quái vật mặt người ở phía xa cũng bị náo nhiệt bên này hấp dẫn, sau khi nhảy vài cái đã sang đến bên này.

Quái vật càng đến gần, ba người Sở Duyệt mới thấy rõ bộ dáng người mặt quái, trên mặt gia hỏa này này gồ ghề lồi lõm động, đôi mắt đen nhánh, toàn thân đều mọc đầy vảy màu xám trắng, trên mông cư nhiên còn có cái đuôi khỉ.

Quái vật mặt người thấy có đồ ăn sung túc, miệng cũng đang ngậm một người mà nó mới lôi ra, chỉ cắn cổ hút máu xong liền vứt bỏ, ném thi thể con người đó cho những tang thi bình thường đang gào thét đòi ăn, sau đó lại quay đầu bắt mục tiêu.

Có quái vậy mặt người gia nhập, đại quân tang thi rất nhanh đã bao trùm lấy những người trong xe, chỉ để lại chiếc xe trống nhuốm máu và những tang thi chưa thỏa mãn.

Ba người Sở Nguyệt nhìn đoàn xe dưới lầu trong nháy mắt đã bị diệt sạch, không khỏi tặc lưỡi, sức chiến đấu này thật mạnh!

Bỗng nhiên, quái vật mặt người nhìn về phía quán trà, giống như nó cảm giác được trên lầu bên này còn có người sống.

Ba người yên lặng rời khỏi cửa sổ, trốn sau tường, thứ này hẳn sẽ không phát hiện ra bọn họ đi?

“Gào ——”

Một tiếng tru lên ngắn ngủi, giây tiếp theo, chỗ cửa sổ mà mấy người Sở Duyệt vừa đứng đột nhiên bị đập mạnh, sức lực tăng lên, bức tường mà Sở Duyệt đang dựa cũng bị rung chuyển,

Quả nhiên con quái vật mặt người kia đã phát hiện ra bọn họ!

Sở Duyệt cùng Tề Minh đứng ở một bên, vừa thấy cửa sổ bị đụng, Tề Minh liền lôi kéo Sở Duyệt chạy về phía phòng pha trà bên cạnh, An Kiệt lập tức đuổi kịp phía sau.

Quái vật mặt người đang đụng vào cửa sổ đại sảnh, lầu hai của quán trà đều có mấy gian pha trà cách âm, mấy căn phòng đó đều được xử lý đặc thù, hiệu quả cách âm siêu tốt.

Trước đó Sở Duyệt nói chuyện trong phòng pha trà, Tề Minh cùng An Kiệt không nghe được chút nào, hiện tại bọn họ trốn ở chỗ này, quái vật mặt người ở bên ngoài cũng không nghe được tiếng của bọn họ.

Vừa mới đóng cửa phòng pha trà lại, cửa sổ đại sảnh truyền đến một tiếng vang lớn “ầm” quái vật mặt người đã đập vỡ cửa.

Ba người Sở Duyệt trốn trong phòng pha trà, cầm vũ của mình trên tay, bày ra tư thế sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào, ánh mắt dán chặt vào cửa phòng trà, nín thở, không dám thở mạnh.

Cửa phòng pha trà dùng gỗ đặc, hai mắt Sở Duyệt gắt gao nhìn chằm chằm cánh cửa kia, không nghe thấy bất cứ âm thanh gì ở bên ngoài, loại cảm giác cái gì cũng không biết này sẽ càng thêm phóng đại sự sợ hãi, nếu có thể nhìn ra ngoài cửa thì tốt rồi!

Cánh cửa bỗng nhiên dần dần trở nên trong suốt trong mắt cô, cô có thể thấy giá đồ cổ ở ngoài cửa, còn chậu cây thông lớn bên cạnh kệ....

Tầm mắt hơi chuyển, ngoài đại sảnh, trên sàn nhà có móng vuốt màu xám trắng đạp lên kính vỡ trên sàn nhà, chậm rãi di chuyển, Sở Duyệt thậm chí có thể “Nghe thấy” tiếng "rắc" rất nhỏ của bàn chân đó giẫm lên mảnh thủy tinh.

Bình Luận (0)
Comment