Trùng Sinh Mạt Thế Ngàn Dặm Đường Về (Dịch Full)

Chương 64 - Chương 64 - Đôi Mắt Biến Dị?

Chương 64 - Đôi mắt biến dị?
Chương 64 - Đôi mắt biến dị?

Sở Duyệt nhìn phương hướng móng vuốt màu xám trắng kia, lén thở phào nhẹ nhõm, may mà nó không hướng về phía bọn họ.

Nhưng ngay sau đó cô mới giật mình, này không phải đại sảnh sao? Cô rõ ràng ở trong phòng pha trà, sao có thể nhìn ra tình hình bên ngoài?

Sở Duyệt toàn thân giật nảy mình, trong nháy mắt tỉnh lại, nhìn thấy vẫn là cánh cửa gỗ, giống như những gì cô thấy vừa nãy chỉ là ảo giác.

Nhưng, Sở Duyệt biết, này hẳn không phải là ảo giác!

Cô lại nín thở ngưng thần một lần nữa, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm cửa gỗ “ngó” ra bên ngoài.

Lúc này, cô không chỉ có “nhìn" được tới đại sảnh, “thấy” con quái vật mặt người đang điên cuồng đạp phá đại sảnh, ánh mắt lại nhìn ra bên ngoài, cô còn “thấy” tang thi đàn ở dưới lầu ngửa đầu phát ra tiếng gào thét "gào gào" với trên lầu.

Tang thi dưới lầu bị âm thanh đập phá của quái vật mặt người thu hút, điên cuồng chen chúc muốn vào quán trà, cửa sổ và cửa lớn của quán trà đều là cửa kính sát đất, bị va chạm đè ép nguy cơ nguy ngập.

Áp xuống bất an trong lòng, Sở Duyệt thu hồi ánh mắt, hiện tại cô xác định được một chuyện, đôi mắt của mình biến dị!

Giống như bản thân mình có một cái hư ảo khác, cô có thể đưa ánh mắt đến nơi muốn đến, nhìn những vậ tmuốn nhìn.

Năng lực này cũng không tồi a, có tác dụng giống như camera theo dõi, nếu cô có năng lực này sớm một chút, cô còn có thể lợi dụng gian lận trong kỳ thi tuyển sinh đại học, mà không cần vất vả học thuộc như vậy a.

Sở Duyệt vỗ vỗ đầu, lúc này sao còn có thể có tâm tư suy nghĩ miên man?

Đời trước cô không có năng lực này, cô cũng không biết vì sao bản thân đột nhiên có, giống như Thiết Bố Sam của mình, cũng không biết nó tới như thế nào.

Nhưng mặc kệ năng lực này tới như thế nào, cô có thể lấy ra dùng thì đều là chuyện tốt.

Vừa lấy lại bình tĩnh, Sở Duyệt lại một lần lặng lẽ đưa ánh mắt ra ngoài, ánh mắt vừa mới ra tới cửa, liền gặp phải quái vật mặt người nhảy tới..

Quái vật mặt người đã phá hủy đại sảnh đến mức không thể nhận ra, nó có thể cảm nhận được bên trong có người sống, nhưng nó không tìm thấy, năng lượng trong cơ thể đang dao động dữ dội, bây giờ nó chỉ muốn nhanh chóng uống máu tươi ngon. Uống máu, nó có thể tiến hóa.

Bức tường trước mặt quá vứng, phá nó đi!

Ngoài cửa truyền đến một trận chấn động mãnh liệt, mấy người Sở Duyệt căng thẳng thần kinh, quái vật mặt người bắt đầu đâm gian phòng của bọn họ.

Bức tường của căn phòng không tồn tại được bao lâu dưới sức sát thương dữ dội của quái vật mặt người, rồi ầm ầm sụp đổ, con quái vật lao vào trong khói bụi, Tề Minh lập tức dựng gai đất bắt về phía quái vật.

Quái vật mặt người không tránh không né, để gai đất của Tề Minh bắn vào đầu nó, đòn tấn công này tiêu diệt được thây ma bình thường, nhưng lại chỉ khiến nó phải lùi lại một bước, nhảy sang một bên, lắc đầu, để gai đất trên mặt bị văng ra, chỉ để lại vài lỗ máu trên mặt.

Ngay lập tức lưỡi dao của An Kiệt cùng Sở Duyệt đánh tới trước mắt Quái vật mặt người, ánh đao trắng như tuyết lóe lên, trên mặt quái vật mặt người bị cắm đến huyết nhục mơ hồ, máu đen chảy đầy đất, nhưng giống như nó hoàn toàn không bị ảnh hưởng vậy, trực tiếp nhào về phía An Kiệt.

Ánh mắt An Kiệt nhất thời trở nên dữ tợn, hắn rút súng bắn vào mặt con quái vật.

Dọc theo đường đi, An Kiệt tận đã lực tận dụng khả năng của mình, bởi vì tiếng súng nổ sẽ dễ dàng kinh động tang thi, hắn rất ít khi bắn súng, nhưng hiện tại không để ý nhiều như vậy.

Con quái vật mặt người này tốc độ rất nhanh, giống như thằn lằn bò rồi bay nhảy trên sàn nhà cùng trần nhà, nên dù An Kiệt có thêm dị năng vào viên đạn cũng thiếu chút nữa không đuổi kịp nó.

Tề Minh vội vàng huy động tường đất ngăn cản đường đi của nó, quái vật mặt người bị ngăn cản, nháy mắt quay lại thì viên đạn đã cắm vào đầu nó.

Quái vật mặt người phát ra một tiếng gào thét đau đpưn, đồng tử đen như mực lập tức biến thành biến thành con ngươi thẳng đứng, nó lao về phía Tề Minh nhanh như chớp.

Dưới tình thế cấp bách, Tề Minh lăn một vòng, nhanh chóng lui lại, không chú ý một cái, bàn tay bị thủy tinh vỡ trên mặt đất cắt qua, nháy mắt máu tươi trào ra.

Quái vật mặt người nhảy lên không trung, sau đó móng vuốt của nó lập tức chộp xuống mặt đất, lập tức để lại mấy vết xước sâu trên mặt đất!

Mùi máu tươi tanh ngọt đã kích thích quái vật mặt người càng thêm cuồng bạo, nó đứng vào tại chỗ, đột nhiên hướng lên bầu trời “gào” một tiếng, đạp hai chân xuống đất, nhanh chóng lao về phía Tề Minh.

Ở trong mắt nó, Tề Minh hiện tại chính là một khối thịt tươi ngon, khiến mỗi tế bào trong người nó đều điên cuồng khát vọng muốn hấp thụ máu tươi của khối mỹ vị này.

Sở Duyệt xông lên che phía trước ở Tề Minh, một tay cầm dao chặt xương hung hăng chặt vào vai quái vật mặt người, đồng thời viên đạn của An Kiệt cũng bắn vào đầu quái vật mặt người.

Quái vật mặt người quơ quơ, ngừng ở tại chỗ cả người dại ra.

Ở lúc ba người cho rằng đã giết chết nó, đột nhiên co giật dữ dội, càng làm cho người ta thấy khó tin là vết thương trên người nó đang nhanh chóng lành lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy!

Đại gia! Con tang thi này có thể tự chữa lành a!

Sở Duyệt thầm mắng một câu, vội vàng nói với Tề Minh và An Kiệt:

- Đây là tang thi biến dị hệ chưa khỏi, đánh vào đầu không giết được nó, phải nghĩ biện cắt đứt đốt sống cổ của nó.

- Còn có dị năng chữa khỏi? Vậy trước đó không phải chúng ta đánh nhau công cốc sao?

Tề Minh khóc thét.

- Mặc kệ, đánh trước đã, nhân nó còn đang khôi phục, giết chết nó!

Sở Duyệt nói xong liền thu bàn trà cồng kềnh vào không gian, dùng sức tập trung tinh thần, nỗ lực ném bàn trà vào quái vật mặt người.

Quái vật mặt người run rẩy lăn lộn trên mặt đất, bọn họ căn bản không tới gần được, cô muốn làm thịt con quái vật dước bàn trà.

- Đúng! Nhân lúc này, giết nó.

Tề Minh nói xong, gai đất thi nhau bay về phía Quái vật mặt người, An Kiệt cũng khống chế viên đạn cùng lưỡi dao theo gai đất, bay về phía quái vật mặt người đang lăn lộn,tìm kiếm một kẽ hở để đâm nó.

Con quái vật mặt người bất ngờ bật dậy, bất chấp gai đất và lưỡi dao "phập phập phập" đâm nó thành con nhím, há miệng liều mạng nhào về phía Tề Minh.

Sở Duyệt cũng chú ý tới, vội vàng đẩy Tề Minh một phen.

Tề Minh bị Sở Duyệt đẩy ra, khóe mắt muốn nứt ra khi nhìn thấy một cánh tay Sở Duyệt bị cuái vật mặt người cắn trong miệng!

- Tiểu Duyệt!

- Sư muội!

Tề Minh cùng An Kiệt thất thanh hô to.

Không có đau đớn trong tưởng tượng, Sở Duyệt bỗng nhiên phản ứng lại, hiện tại cô là người có Thiết Bố Sam kim chung tráo.

Hắc hắc! Huynh đệ, răng không tốt đi? Cắn không nổi đi?

Quái vật mặt người giống như cũng có chút ngoài ý muốn, nó lại há miệng một lần nữa cắn xuống, không biết vì sao nó bắt được rồi mà lại không cắn được a?

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Sở Duyệt sao có thể bỏ lỡ tốt cơ hội như vậy, đột nhiên nâng dao chặt xương lên, dùng hết sức lực toàn thân chém xuống cổ con quái vật.

“Cạch” một tiếng giòn vang, đầu của Quái vật mặt người cứ như vậy bị Sở Duyệt chém xuống.

Giây tiếp theo, cái cái đầu vừa bị chém xuống kia liền biến mất, chỉ còn lại thân thể có màu xám trắng ngã xuống mặt đất.

- Hỗn đản! Lại đây cắn ta đi!

Tề Minh tức giận vươn cổ, duỗi tới muốn cho quái vật mặt người cắn cổ hắn, thả Sở Duyệt.

Ai biết đầu của hắn vừa duỗi tới, đầu của quái vật mặt người lại không thấy đâu, tức khắc cái cổ vừa duỗi ra, liền sững sờ ở nơi đó.

An Kiệt xông lên, một phen vén tay áo Sở Duyệt lên, thấy cánh tay của cô vẫn hoàn hảo không tổn hao gì mới thở phào nhẹ nhõm, kiệt sức ngồi phịch xuống đất.

Sở Duyệt nhìn trên sàn nhà chỉ còn thân thể quái vật mặt người, nội tâm lại là một mảnh bình tĩnh.

Cái rắm!

Không gian , đại gia người! Lại không được sự cho phép của cô mà thu cả tinh hạch với đầu tang thi.

Này còn không phải là cướp đoạt rõ như ban ngày sao?

A?

Tốt xấu gì cũng phải cho cô nhìn một cái a? Cô cũng không nói là không cho nó ăn!

Bình Luận (0)
Comment