Trùng Sinh Mạt Thế Ngàn Dặm Đường Về (Dịch Full)

Chương 65 - Chương 65 - Dị Năng Hệ Tinh Thần?

Chương 65 - Dị năng hệ tinh thần?
Chương 65 - Dị năng hệ tinh thần?

Tề Minh tìm khắp nơi một vòng, cũng không tìm được đầu của quái vật mặt người, kỳ quái nói:

- Ai? Đầu của con hàng này đâu? Tại sao lại mất tích?

Sở Duyệt hít một hơi thật sâu, ném đầu quái vật ra khỏi không gian, cắt nó làm đôi dưới con mắt kinh ngạc của Tề Minh, sau khi khuấy khuấy trong não của nó vài lần, mới yếu ớt nói:

- Loại tang thi này tang thi biến dị, trong não của nó có một viên châu xinh đẹp gọi là tinh hạch, là thứ tốt, có thể bổ sung, tăng cường năng lực, còn có thể dùng để làm tiền, sau này nhìn thấy nhớ lấy ra.

- Còn có chuyện tốt như vậy? Này có phải giống như trong tiểu thuyết, thứ này có phải là nội đan của yêu quái hay không? Cái này ở trong óc sao? Vì sao không thấy hạt châu đâu?

Tề Minh tò mò, vừa hỏi Sở Duyệt, vừa ngồi xổm trước cái đầu bị chém thành hai nửa, dùng đao đảo đảo vài cái, giống như đang nghiên cứu dưa hấu ven đường chín hay chưa.

- Em vô tình ăn phải.

Sở Duyệt buồn bực thở dài.

Cô vốn nghĩ có tinh hạch có thể chỉ cho tề mình biết, nhưng hiện tại lại có loại tình huống này, cô rất hoài nghi có khi nào bọn họ về đến Tứ xuyên rồi, mà Tề Minh vẫn chưa thể nhìn thấy tinh hạch hay không.

An Kiệt ít nhất còn từng thấy hai lần, còn Tề Minh, ngay cả tinh hạch là gì cũng không biết, vậy nên vẫn cần phổ cập cho hắn một chút.

Ít nhất biết đến sự tồn tại của một vật như vậy, về sau, khi để hắn cạy đầu tang thi, hắn sẽ không chán ghét, nhưng nhìn bộ dạng hứng thú lúc này của Tề Minh, loại lo lắng kia có chút dư thừa.

An Kiệt nghe nói Sở Duyệt ăn tinh hạch trong đầu quái vật, nhịn không được trừng mắt nhìn cô, nuốt nuốt nước miếng, há mồm muốn nói cái gì đó, cuối cùng vẫn không thể thành lời.

Lúc này, bên ngoài quán trà đã, thi thể chất thành núi, là biển thi thể, tang thi từ bốn phương tám hướng nghe thấy tiếng súng cùng tiếng quái vật kêu gọi trước đó, điên cuồng tụ tập ở đây dưới, vây chặt toàn bộ quán trà chật như nêm cối.

“Ầm ——” một tiếng, dưới lầu truyền đến một tiếng vang lớn, tang thi đàn phá cửa tầng dưới, xông vào.

Mấy người Sở Duyệt vội vàng đứng lên, dưới lầu, tang thi ùa vào trong quán trà, như thủy triều, sàn nhà rung chuyển theo vô số tiếng bước chân.

Tuy trên lầu không còn âm thanh, nhưng lầu trên lầu dưới còn gì che chắn, tang thi tùy thời đều có thể xông lên.

Quán trà không thể ở lại lâu hơn, ba người vội vàng tìm đường rời đi.

Cửa sổ đại sảnh đã bị quái vật mặt người phá hủy, từ cửa sổ nhìn xuống phía dưới đều là đầu tang thi xấu xí thối rữa, chỉ có thể tìm đường đi lên.

Phía trên cửa sổ là biển hiệu của quán trà, trên đó có chữ nổi, Sở Duyệt nhìn lên đó, muốn tự mình leo ra xem sao.

Cô vừa muốn leo lên, An Kiệt đã kéo cô vào, trầm giọng nói:

- Em làm?

Cô vừa mới duỗi tay muốn bò ra, đã bị An Kiệt kéo vào, trầm giọng nói:

- Để anh.

Sở Duyệt không phản đối, nghe lời lui trở về, dặn dò An Kiệt:

- Cẩn thận một chút!

An Kiệt gật đầu, một chân bước lên bệ cửa sổ, nhảy lên, dùng hai tay nắm lấy bệ cửa sổ, căng thẳng trèo lên, Tề Minh đứng phía dưới dùng hai tay nhấc chân An Kiệt, đẩy An Kiệt lên.

An Kiệt chộp lấy biển hiệu quán trà, thuận lợi leo lên mái nhà, mái nhà hình dốc, may mà dốc không quá dốc, cho nên hắn mới có thể đứng vững.

Sở Duyệt kéo rèm cửa xuống, xoắn nó thành một sợi, rồi ném nó lên cho An Kiệt.

An Kiệt bắt được, cột vào biển báo, sau khi kéo chặt, cầm lấy một đầu tấm rèm quăng xuống, rồi nói:

- Được rồi, mau lên!

Dưới lầu, tang thi đã bắt đầu bò lên, Sở Duyệt để Tề Minh leo lên trước, hiện tại cô là người có Thiết Bố Sam và kim chung tráo hộ thể, cho dù tính tang thi tới thì cô cũng không sợ.

Nhưng Tề Minh không chịu, đẩy Sở Duyệt, thúc giục nói:

- Nhanh lên đi, đừng dong dong dài dài.

Sở Duyệt cắn răng, xoay người túm chặt rèm cửa, rồi ra sức bò lên trên, vào thời khắc mấu chốt, cô cảm thấy phiền nhất là lôi lôi kéo kéo, ngươi không đi ta cũng không đi, đến cuối cùng ai cũng không đi được.

Nếu Tề Minh không chịu đi trước, thì cô liền lên, dùng hết toàn lực bò lên trên, lúc này cô phải bò nhanh chút, thì Tề Minh sẽ ít đi một phần nguy hiểm.

Bò đến chỗ biển báo, Sở Duyệt liền buông bức rèm ra, gọi Tề Minh:

- Lão tề, mau lên đây!

Tề Minh dựng lên một bức tường đất, chặn tang thi đang vọt tới chỗ hắn, sau đó quay đầu báo vào rèm cửa, dùng sức bò lên.

Tề Minh chân phải dẫm lên bệ cửa sổ, chân trái vừa muốn thu lên, một con tang thi động tác nhanh hơn tang thi bình thường, chộp lấy chân trái của hắn, dùng sức kéo xuống.

Bị giữ chặt chân, cả người Tề Minh nháy mắt trầm xuống, ngay cả An Kiệt trên nóc nhà thiếu chút nữa cũng suýt mất thăng bằng mà trượt xuống mái nhà.

Hiện tại hai tay Tề Minh đều nắm chặt rèm, không thể nhìn thấy tình hình phía dưới, chỉ có thể dùng chân phải đá lung tung vào đám tang thi bên dưới.

Tang thi đâu chịu dễ dàng buông tha mỹ thực đã sắp tới tay, mặc kệ bàn chân trên đầu đá nó như thế nào, đôi tay gắt gao ôm lấy chân Tề Minh, há to miệng như bồn máu, muốn hung hăng cắn lên.

Tang thi phía sau cũng lao tới, vươn bàn tay đen xì, thối rữa muốn chộp lấy chân phải đang đá loạn xạ của Tề Minh.

Nhưng vào lúc này, Sở Duyệt ở trên bảng hiệu, hai tay nắm chặt bảng hiệu chữ in nổi, dán mắt vào con tang thi đang ôm chân trái Tề Minh, dao chặt xương bay lên không trung, mang theo tiếng xé gió nhằm vào cổ tang thi.

Dao chặt xương mang theo khí thế sắc bén, một đao chặt đứt cổ tang thi, Tề Minh thấy trên chân buông lỏng, thuận theo lực kéo của An Kiệt, nhanh chóng trèo lên bệ cửa sổ, chỉ là trên chân còn mang theo thi thể tang thi không có đầu.

Sở Duyệt nhìn cái đầu tang thi đã rớt xuống dưới, có chút đáng tiếc.

Con tang thi này hẳn là tang thi biến dị, chẳng qua hiện tại nó còn yếu, nếu không phải lúc nó chạy nhanh hơn những con tang thi khác một chút, thì căn bản không nhìn ra.

Tề Minh bò lên nóc nhà, An Kiệt cùng Sở Duyệt vội vàng giúp hắn gỡ thi thể treo trên chân xuống, vén ống quần lên xem có bị trầy xước không, thì mới yên tâm.

Nghỉ ngơi chỉnh đốn một chút, Sở Duyệt xử lý miệng vết thương cho Tề Minh, tay hắn bị cắt một đường thật lớn, vừa rồi lúc trèo cửa sổ còn bị thương nặng hơn, nhưng hiện tại chỉ có thể sát trùng, băng bó lại.

Tề Minh nhìn nhìn bàn tay đã băng bó của mình, cảm thấy miệng vết thương có một dòng nước ấm chảy xuôi, ngoại trừ hơi ngứa ra thì bàn tay vừa bị quấn băng không hề đau, có thể cử động thoải mái.

- Tiểu Duyệt, thuốc này của em thật tốt a, bôi xong liền không đau.

Tề Minh không khỏi đắc ý nói.

Sở Duyệt còn tưởng hắn đang an ủi mình, cười cười không nói chuyện.

Ba người bắt đầu nghĩ cách rời khỏi nơi này, nhiều tang thi như vậy, chờ bọn nó tản ra thì phải tới ngày tháng năm nào, bọn họ không chờ được lâu như vậy.

Vấn đề trước mắt của bọn họ là mấy vạn tang thi phía dưới, mặc dù đều là tang thi bình thường, nhưng chúng nó tụ tập thành đống, cho dù cường đại cỡ nào cũng không giết được hết.

Sở Duyệt thử thả ánh mắt nhìn nhìn chung quanh, bỗng nhiên phát hiện cô không chỉ có thể nhìn theo ánh mắt của mình, hình ảnh xung quanh cách đó 1km xuất hiện trong đầu cô, có bất kỳ động tĩnh nào, cô có thể biết ngay lập tức.

Này không phải camera theo dõi, mà là máy bay điều tra loại nhỏ a.

Sở Duyệt mơ hồ nhớ tới, này sao lại giống dị năng hệ tinh thần trong truyền thuyết vậy a, dùng tinh thần lực bao trùm nơi này!

Chẳng lẽ hiện tại cô có dị năng hệ tinh thần?

Mạt thế, dị năng hệ giả tinh thần có rất ít, đời trước tiểu đội của bọn họ không có ai dị năng giả hệ tinh thần, chỉ đại khái nghe nói qua một vài kỹ năng của dị năng giả hệ tinh thần.

Sau đó lại đụng phải tên biến thái giang nghệ có dị năng tinh thần, Sở Duyệt cũng đã lĩnh giáo lực công kích tinh thần của hắn.

Nói đến công kích tinh thần lực, Sở Duyệt lập tức nóng lòng muốn thử.

Nhưng công kích tinh thần lực chỉ có tác dụng đối với thứ có suy nghĩ, trước mặt chỉ có hai người sống là An Kiệt cùng Tề Minh, Sở Duyệt khoa tay múa chân một chút liền từ bỏ.

Ngã phật từ bi, vẫn không nên lấy người một nhà để khai đao.

Bình Luận (0)
Comment