Trùng Sinh Mạt Thế Ngàn Dặm Đường Về (Dịch Full)

Chương 66 - Chương 66 - Đánh Cướp

Chương 66 - Đánh cướp
Chương 66 - Đánh cướp

Sở Duyệt thả tinh thần lực tra xét xung quanh một phen, ngôi nhà nhỏ mà bọn họ đang đứng là một dãy cửa hàng nhỏ được xây dựng riêng biệt ở rìa phía sau một khu dân cư, từ cửa hàng nhỏ rẽ vào một góc phía trước lại là một con đường khác, tang thi ở con đường đó ít hơn bên này.

Sau khi đo khoảng cách giữa mái nhà này cùng các tòa nhà lân cận bằng mắt, Sở Duyệt cảm thấy nhảy qua vẫn có chút khó khăn.

Bất quá, ánh mắt cô lại nhìn chằm chằm về phía tấm biển của quán trà, tấm biển lớn này dài khoảng ba bốn mét, được hàn vào mái nhà bằng khung thép không gỉ và trang trí bằng những dải gỗ, thực sự rất thích hợp làm một cái cầu.

- Kiệt ca, chúng ta hạ tấm biển này xuống, đặt trên mái nhà bên kia đi, chúng ta sẽ đi qua mái nh, bên kia không có nhiều tang thi.

Sở Duyệt vừa nói ra ý tưởng, An Kiệt cùng Tề Minh đều cảm thấy không tồi, ba người vội vàng động thủ hạ bảng hiệu xuống.

Có dị năng hệ kim của An Kiệt gian lận, hủy bảng hiệu quả thực dễ như trở bàn tay, nhưng bảng hiệu thực sự rất nặng,

Tuy lúc này sức lực của ba người đều lớn hơn trước vài lần, nhưng vẫn phí sức chín trâu hai hổ mới có thể đặt được tấm biển lên mái nhà đối diện..

Tề Minh muốn đi đầu tiên, hắn kéo Sở Duyệt ra phía sau, tự mình đi đi lên trước, bình an tới đối diện rồi, mới đối vẫy tay gọi hai người còn lại tới đây.

Sở Duyệt mím môi đi tới, bộ dáng có chút tức giận, Tề Minh sờ sờ cái mũi, dỗ dành nói:

- Ai nha, Tiểu Duyệt, đừng nóng giận nha, không phải là do anh sợ thanh thép này không chắc sao? Không phải anh có dị năng hệ thổ sao? Anh nghĩ nếu nó không ổn thì anh có dị năng hệ thổ bảo toàn a, em nói đúng không?

- Để tôi đi trước không phải tốt hơn sao, tôi thuận tiện sửa luôn.

An Kiệt rút dao từ phía sau ra.

Sở Duyệt hừ một tiếng không để ý đến bọn họ, không phải cô thật sự tức giận, chỉ là cảm thấy chuyện gì Tề Minh cũng xông vào trước quá, không màng an toàn của chính mình, cô là người mang theo ký ức đời trước, nên là cô tới chiếu cố bọn họ, kết quả lại được bọn họ chiếu cố khắp nơi.

Cô không biết rằng Tề Minh vẫn sợ hình ảnh quái vật mặt người cắn tay cô, trong một khắc kia, Tề Minh mới thật sự cảm nhận được, Sở Duyệt có thể vì anh em mà đánh cược cả tính mạng của mình.

Em gái mình không phải nên để mình che chở sao?

Một lần nữa đem tấm biển đặt từ mái nhà này sang mái nhà khác, Tề Minh giơ tay áo ân cần lau chùi, làm một động tác mời, rất khoa trương:

- Sở đại tiểu thư, mời ngài trước!

- Hừ hừ, này còn được.

Sở Duyệt ngạo kiều mà vươn cổ, mím môi cười đắc ý, nhàn nhã đi tới phía đối diện.

Đi đến cửa hàng nhỏ phía cuối, tang thi phía dưới còn rất ít, chỉ có một vài con tang thi không thích xem náo nhiệt, đi tới đi lui.

Ba người cẩn thận xuống lầu, Sở Duyệt chạy tới một chiếc xe địa hình màu trắng mà cô đang mong chờ, lôi tang thi nữ bên trong ra xử lý, sau đó mấy người nhanh chóng lên xe lái ra khỏi thành phố.

Hôm nay đã chậm trễ ở trong thành quá nhiều thời gian, lúc này đã là hơn 3 giờ chiều, nếu theo kế hoạch ban đầu thì không thể tới kịp huyện Hà Trung được, chỉ có thể tìm một chỗ gần đây nghỉ ngơi một đêm trước.

Xe ra khỏi thành phố, Sở Duyệt lái xe tìm kiếm quốc lộ bọn họ phải đi kia. Nhưng cô không biết đã sai ở đâu, mà tìm nửa ngày không ra.

Thấy trời đã tối dần, Sở Duyệt không còn cách nào khác đành phải lái xe đến một công trường.

Công trường này là một khu thương mại, đại bộ phận nhà cửa đều chưa xây dựng, khắp nơi đều là sắt thép dựng đứng, đường đi bên trong đều là ổ gà, nhưng không có tang thi.

Đỗ xe dưới một ngôi nhà ba bốn tầng còn chưa sửa chữa xong, ba người xuống xe đi lên lầu.

Vừa muốn lên lầu hai, đột nhiên một người đàn ông cao cầm gậy đi từ trong hành lang ra, chặn đường bọn họ, trầm giọng hỏi:

- Đứng lại! Các người là ai? Tới đây làm gì?

Tề Minh tiến lên một bước, giọng vui mừng đáp:

- Ai nha má ơi! Cuối cùng cũng nhìn thấy người sống! Người anh em, đừng khẩn trương, chúng tôi đều là người sống sót chạy từ trong thành phố ra, đều là người một nhà, chúng tôi chỉ muốn tìm chỗ qua đêm mà thôi.

Sở Duyệt bất động thanh sắc, thả dị năng tinh thần lực, tra xét chung quanh.

Phía sau người đàn ông cao lớn trong hành lang kia có bảy tám người, tay cầm các loại vũ khí núp vào tường, lầu hai không có ai, một đám người tụ tập ở sảnh lầu ba, nam nữa đều có, chỉ là không có người già và trẻ em.

Người đàn ông cao lớn nhìn bọn họ từ trên xuống dưới một lượt, ánh mắt dừng ở ba lô căng phồng của bọn họ một lúc, đặt cây gậy trong tay xuống, cười nói:

- Đúng vậy, đều là người sống sót, chính là người một nhà, đi lên đi.

- Đa tạ đa tạ!

Tề Minh cười nói cảm ơn, quay đầu lại nhìn Sở Duyệt cùng An Kiệt, Sở Duyệt nhìn hắn chớp chớp mắt.

Tề Minh khẽ gật đầu, dẫn họ lên.

Người đàn ông cao lớn trong hành lang đi xuống vài bước, trong miệng nói:

- Không cần khách khí, hiện tại bên ngoài đều là tang thi, nhân loại đương nhiên phải đoàn kết, giúp đỡ nhau.

- A đúng đúng đúng, cũng không biết vì sao, nhiều người như vậy biến thành tang thi như vậy, thật đáng sợ...

Tề Minh cũng phụ họa, ba người càng ngày càng đến gần những người trong hành lang.

Sở Duyệt có thể nhìn thấy mấy người trốn phía sau hành lang đều căng thẳng, bàn tay giơ vũ khí lên, do dự không biết có nên ra tay trước hay không.

Sở Duyệt nghiêng đầu nhìn nhìn An Kiệt, cho hắn một ánh mắt, An Kiệt khẽ gật đầu, vươn hai tay ra sau lưng.

Tề Minh vừa nói chuyện vừa đi qua người đàn ông cao lớn bên cạnh, khi hắn rẽ vào một góc, một cây gậy đã đập thẳng vào đầu anh ta.

Bắt lấy cây gậy đang hướng về phía mình, Tề Minh thuận thế giật mạnh, những người trong hành lang ngã xuống.

Gậy này là một cây côn sắt, một côn này dùng toàn lực, uy lực mười phần, nếu không phải Tề Minh sớm đã có chuẩn bị, một gậy này, nếu hắn không chết thì cũng mất nửa cái mạng.

Những người trốn trong góc cũng bắt đầu động thủ, hai người đàn ông cao lớn giơ gậy hướng về phía An Kiệt, còn Sở Duyệt, một cô gái nhỏ yếu, bọn họ còn không để vào mắt.

Gậy đánh xuống, An Kiệt nâng cánh tay lên đỡ, chỉ nghe “Đương” một tiếng, trong nháy mắt người đàn ông cao lớn kia cảm thấy toàn bộ cánh tay của mình đều bị chấn động đến tê dại.

Thấy vậy, những người trong hành lang lao ra, giơ dao và gậy tấn công Sở Duyệt và người khác, nhưng hành lang hơi hẹp, ưu thế đông người hoàn toàn không tận dụng được, bị Tề Minh cùng An Kiệt đạp ngã xuống cầu thang.

Những người này bây giờ mới ý thức được, bọn họ gặp phải đối thủ, đều bắt đầu giả bộ đáng thương:

- Đại ca, đại ca, tha mạng a! Chúng tôi cũng bị đói đến không có biện pháp, chỉ muốn xin mọi người chút đồ ăn, không có ý gì khác.

Tề Minh cầm gậy sắt mới đoạt được trong tay, “Bang” một tiếng đập vào người vừa nói chuyện, hận sắt không thành thép nói:

- Không có ý gì khác? Không có ý gì khác mà ra tay nặng như vậy? Các người đang cầu xin cái gì? Đây là ăn cướp! Nhiều đàn ông như vậy, sao không tìm nổi đồ ăn, còn đòi cướp của người khác?

Một người đàn ông mặc áo hoa nằm trên bậc thang, không nói lời nào, nheo mắt nhìn Sở Duyệt chậm rãi đi lên.

Đợi khi Sở Duyệt đi đến trước mặt hắn ta, thì đột nhiên nhảy lên, rút ​​dao lao về phía cô.

Bình Luận (0)
Comment