Trùng Sinh Mạt Thế Ngàn Dặm Đường Về (Dịch Full)

Chương 67 - Chương 67 - Muốn Sống Nhất Định Phải Đứng Lên

Chương 67 - Muốn sống nhất định phải đứng lên
Chương 67 - Muốn sống nhất định phải đứng lên

Sở Duyệt thấy ăn trực tiếp bổ nhào tới, một chân liền đá vào bụng nhỏ của hắn, lực mạnh đến nỗi trực tiếp đá bay hắn ta ra ngoài, đập mạnh vào tường.

“A ——” người đàn ông gào lên một tiếng đau đớn, ôm bụng thống khổ cuộn người lại thành một cục.

Hắn ta vốn tưởng Sở Duyệt thân hình nhỏ xinh, dễ đối phó nhất, nên muốn bắt cô để uy hiếp hai người đàn ông kia, ai ngờ cô cũng lợi hại như vậy, một đá, suýt chút nữa đã đá gãy xương sườn của hắn.

Sở Duyệt đã sớm chú ý tới người này, còn cố ý tiến về phía hắn ta hai bước để hắn ta tiện đà hành động.

An Kiệt cùng Tề Minh cơ bản không để cô có cơ hội động thủ, chỉ nhìn hai người họ đánh nhau thôi mà tay cô đã ngứa ngáy, cuối cùng cũng tìm được cơ hội ra tay.

Người trên thang lầu kinh hãi, người đàn ông cao lớn, lớn tiếng cầu xin tha thứ:

- Cầu xin các người tha cho chúng tôi, chẳng lẽ chúng tôi lại sai rồi sao? Hơn nữa, các người không phải có vấn đề sao? chúng tôi sai rồi còn không được sao, lại nói các người không phải không có chuyện gì sao, lúc này nhân loại không còn nhiều, chúng ta vẫn nên đoàn kết giúp đỡ lẫn nhau a!

Tề Minh nhấc chân, đá hắn ta một cái, mắng:

- Nếu lúc này người nằm trên đất là chúng tôi, các người còn có thể nói về chuyện đoàn kết hỗ trợ lẫn nhau không? Các người còn biết chúng ta đều là người sống xót, cần giúp đỡ lẫn nhau, vậy vì sao còn hạ thủ được?

Sở Duyệt giữ chặt Tề Minh, hiện tại hắn còn quá đơn thuần, cảm thấy những người này đều là con người, bất kể họ xấu xa như thế nào, cũng sẽ không muốn lấy mạng người, tức hộc máu mà còn muốn giáo dục bọn họ.

Nhưng đây là mạt thế, loại người này khắp nơi đều có.

Trong thời đại hòa bình, họ có thể không tệ đến mức đó, nhiều nhất chỉ là phàn nàn về giá nhà đất và nói xấu trên mạng, nhưng đây là mạt thế, ác độc trong xương cốt của bọn họ được phóng đại vô hạn, sau khi điểm mấu chốt lại lần lượt bị phá vỡ, họ sẽ trở thành ác quỷ cái gì cũng dám làm.

Gặp phải loại người này, giảng đạo lý với hắn thì có ích lợi gì? Chẳng lẽ hắn còn có thể bị người chúng ta cảm hóa, một lần nữa trở lại làm người sao? Bọn họ chỉ biết hận không thể lập tức lấy mạng chúng ta mà thôi.

Sở Duyệt buồn cười nhìn người đàn ông cao lớn kia, ở chỗ này chơi trò tâm nhãn với cô nãi nãi sao?

Người trên lầu 3 nghe thấy người đàn ông cao lớn nói, bắt đầu hành động, 4-5 người đàn ông, cầm vũ khí từ trên lầu, nhẹ nhàng đi xuống.

- Kiệt ca, bịt miệng bọn họ lại.

Sở Duyệt vừa nói chuyện, vừa lấy dao chặt xương ra, đi đến cầu thang, quay đầu cười như không cười nhìn người đàn ông cao lớn.

An Kiệt hạ gục mấy người đàn ông trên cầu thang chỉ trong vài động tác, người đàn ông cao lớn nhìn thấy Sở Duyệt cầm dao đang phục kích ở lối rẽ cầu thang, thì lo lắng mở miệng "Ahhh", muốn nhắc nhở đồng bọn trên lầu đang muốn đi xuống cầu thang, nhưng hắn không thể nói ra một chữ.

Người trên lầu vừa mới đi xuống, còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, đã bị hai người Sở Duyệt đè xuống.

Trói những người này lại xong, ba người đi lên đại sảnh tầng ba.

Tầng này hẳn là vừa mới đặt khung, có mấy gian phòng lớn, mấy người đàn ông đang ngồi ở góc khuất gió nướng cái gì đó.

Ở một góc cách đó không xa, có khoảng hơn chục cô gái đầu tóc bù xù, quần áo xộc xệch, trên người và trên mặt đều có vài vết thương, người nhỏ tuổi nhất chắc chỉ mới có mười mấy tuổi.

Mấy người đàn ông không ngừng nhìn về phía hành lang, bọn họ cũng có chút lo lắng tình huống dưới lầu, so với mấy lần trước, lần này có hai đợt người đi xuống, vì sao lâu như vậy mà không thấy đi lên? Hay bọn họ gặp khó rồi?

Bất quá bọn họ nhiều người như vậy, đối phương chỉ có ba người, hẳn không thành vấn đề.

Lúc nhìn thấy ba người Sở Duyệt từ hành lang đi tới, lông tóc không tổn hao gì, mấy người đàn ông lập tức đứng lên, cầm lấy vũ khí trong tay liền vọt tới.

An Kiệt nhấc một chân, Tề Minh cũng học dùng chân đá, Sở Duyệt chộp một tên trước mặt Tề Minh, bốn người xông lên trong nháy mắt bị ba người đá ngã xuống đất, không đứng dậy nổi.

Còn có một người đàn ông tay cầm gậy chần chờ không dám tiến lên, thấy đồng bọn bị hạ nhanh như vậy, vội vàng ném gậy đi, quỳ trên mặt đất, lớn tiếng cầu xin:

- Các đại ca, đừng giết tôi! Tôi không phải cùng một đám với bọn họ, tôi cũng bị bọn hắn cướp, hơn nữa tôi cũng là người bị hại! Bên kia! Bên kia có đồ ăn, rất nhiều đồ ăn, cái gì cũng có! Còn có phụ nữ, đều rất xinh đẹp, đều tặng cho các người! Cầu xin các người, tha cho tôi đi!

Tề Minh nhìn về hướng người đàn ông chỉ, chỉ thấy những người phụ nữ mặt đầy vết thương đang co ro trong góc, khuôn mặt tức giận đến mức xanh mét, trong mắt lộ ra hàn quang.

Mấy tên súc sinh!

Họ giam giữ những người phụ nữ này ở đây chỉ để làm nhục họ bừa bãi!

Nghĩ đến vợ và con gái ở cách xa ngàn dặm, bọn họ tay trói gà không chặt, lại gặp phải một đám súc sinh như vậy thì làm sao đây?

Tề Minh không dám nghĩ!

- Các người là một đám súc sinh!

Tề Minh cắn răng mắng một câu, lao tới người đàn ông to cao ngã xuống đất.

Hắn dùng hết toàn lực cho cú đá này, người đàn ông kia bị đá bay một hồi, "phốc" phun ra một ngụm máu, ôm bụng lăn lộn kêu gào trên mặt đất.

Mấy người phụ nữ nhìn thấy Tề Minh đá người đàn ông kia đến hộc máu, càng ôm đầu co rúm vào góc, giống như chỉ mong có thể dán vào trong tường.

Chỉ có một người phụ nữ đột nhiên vọt ra, nhặt cây gậy bị ném trên mặt đất lên, lao đến chỗ đàn ông đang lăn lộn trên mặt đất kia, giơ gậy lên, điên cuồng đánh hắn.

Cô gái đó vừa đánh vừa hét lên "Ah—ah——" gào khóc thảm thiết, cho đến khi cạn kiệt sức lực mới ngã xuống đất mà khóc lớn.

Sở Duyệt nhìn cô gái mà thở dài một hơi, lại đảo mắt nhìn về phía những người phụ nữ khác, bọn họ đều dùng tay ôm đầu, ánh mắt trốn tránh, không dám nhìn ba người Sở Duyệt.

Tề Minh nhìn về phía Sở Duyệt, những người phụ nữ này đều áo rách quần manh, hắn không tiện đi qua, chỉ có thể bảo Sở Duyệt đi qua nhìn bọn họ một lượt.

Sở Duyệt nhận được ánh mắt của Tề Minh,cũng cười trấn an hắn..

Cô đương nhiên biết Tề Minh nghĩ tới cái gì, đời trước ở trên đường bọn họ cũng đụng phải những người phụ nữ bị khinh dễ, Tề Minh cũng kích động khổ sở hơn bọn họ, về sau còn lo âu một thời gian khá dài.

Hắn đang sợ, hắn sợ mình không ở bên cạnh, vợ và con gái hắn cũng bị đối đãi như vậy.

Sở Duyệt chậm rãi đi về phía người phụ nữ kia, tận lực dùng giọng nói ôn nhu:

- Đừng sợ, chúng tôi sẽ không thương tổn các người, người xấu cũng bị chúng tôi bắt lại, mọi người đã an toàn.

Mấy người phụ nữ hơi hơi buông lỏng tay nhìn Sở Duyệt, trong ánh mắt do dự, cô gái nhỏ tuổi nhất, ngẩng đầu, sợ hãi hỏi:

- Chị, mọi người là cảnh sát sao? Chú cảnh sát tới cứu chúng tôi sao?

Người phụ nữ bên cạnh vội ôm lấy cô gái nhỏ vào trong ngực, ánh mắt nhìn Sở Duyệt có chút cảnh giác.

Hiện tại làm gì còn cảnh sát? Thế giới này tất cả đều là thế giới ác ma!

Cũng có người dùng ánh mắt mang chút chờ mong nhìn Sở Duyệt, thật sự có người tới cứu bọn họ sao?

Sở Duyệt thở dài trong lòng, khẽ cười cười, nói:

- Chúng tôi không phải cảnh sát, chúng tôi chỉ là đi ngang qua, nhưng chúng tôi cũng, không phải người xấu, xem như cứu các người đi. Bất quá……

Lời nói vừa chuyển, Sở Duyệt lại lạnh lùng nói:

- Các người đều đã biết bên ngoài như thế nào, là tận thế, muốn sống sót, nhất định phải đứng lên, cầm vũ khí tự bảo vệ chính mình. Giết tang thi, giết những người muốn thương tổn các người.

Bình Luận (0)
Comment