Cô gái nhỏ vùng ra khỏi vòng tay của người phụ nữ,ánh mắt mang theo tàn nhẫn, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Tôi không muốn sống nữa, nhưng tôi muốn bọn họ chết! Tôi nhất định phải làm cho bọn họ chết!
Câu cuối giống như là hét lên, nước mắt lưng tròng nhưng cố chấp không rơi xuống, cô gái cắn răng, ánh mắt quyết tuyệt mà nhìn Sở Duyệt.
Người phụ nữ ôm cô gái, khóc lóc nói:
- Điềm Nhi, đừng…… Đừng nói chết! Đều là mẹ không tốt, là mẹ vô dụng, không bảo vệ tốt cho con.
Sở Duyệt lấy một con dao nhỏ từ đai lưng ra, đưa cho cô gái nhỏ, cổ vũ cô ấy, nói:
- Đi thôi! Đi giết hắn! Tự báo thù cho mình!
Mẹ của cô gái nhỏ vẻ mặt không thể tin, nhìn Sở Duyệt, cô gái này chỉ lớn một chút con gái mình một chút, nhưng cô ấy lại cầm đao cho con gái mình đi giết người!
- Ngay cả giết kẻ địch của mình mà cũng không dám, thì chỉ có thể chờ tiếp tục sống cuộc sống bị người ta khi dễ này.
Sở Duyệt có chút thất vọng, đôi khi có rất nhiều người không phải không có năng lực phản kháng, chỉ là bọn họ đều lựa chọn yếu đuối.
Cô gái nhỏ vùng ra khỏi tay mẹ mình, nghiến răng, vươn bàn tay mảnh khảnh, mềm nhũn và tím bầm, run rẩy bước tới cầm lấy con dao.
Mẹ cô gái bất ngờ nắm tay cô, đoạt lấy con dao, buông con gái ra rồi đâm liên tiếp vào người đàn ông đang nằm dưới đất.
Chính là súc sinh này!
Bà ta đã ép dạ cầu toàn, hèn mọn, chỉ vì hy vọng bọn họ có thể buông tha đứa con gái mới 15 tuổi của bà ta.
Chính là tên súc sinh này, hắn ta vẫn xuống tay với Điềm Nhi.
Hắn ta đáng chết!
Mẹ của cô gái nhỏ ghé vào trên người đàn ông kia, một dao lại một dao đâm hắn ta, tạo thành vô số lỗ thủng trên người hắn ta.
Sở Duyệt quay đầu lại, lại sờ soạng một cây đao ra tới, đưa cho tiểu cô nương, tiếp theo cổ vũ:
- Em cũng đi đi!
Cô gái nhỏ cầm con dao, đứng dậy, từng bước đi về phía người đàn ông khác.
Người đàn ông kia bị An Kiệt đánh đến mức không đứng dậy nổi, chỉ có thể khó khăn lui về phía sau, miệng dính tơ máu, liên tục cầu xin tha thứ: :
- Đừng…… Đừng giết tôi, tôi…… Tôi sai rồi, đừng giết tôi!
Cô gái nhỏ cắn chặt hàm răng, hai mắt đỏ hồng, ngực phập phồng kịch liệt, bàn tay nắm chặt con dao run nhè nhẹ, đốt ngón tay bị dùng sức đều trở nên trắng.
- A ——
Cô bé hét lên một tiếng, rồi xông lên dùng dao đâm vào mặt người đàn ông kia, người đàn ông hét lên, máu phun đầy mặt cô bé.
Cô gái nhỏ, mắt không chớp lấy một cái, ngay sau đó lại đâm vào mắt người đàn ông.
Sở Duyệt nhướng mày, cô gái nhỏ này không tồi, vừa nhanh vừa chuẩn lại tàn nhẫn, có thể giết được tang thi!
- Cô gái, cô cũng cho tôi một con dao đi, tôi cũng muốn giết bọn họ!
Một người phụ nữ trong nhìn Sở Duyệt khẩn cầu nói.
Sở Duyệt không nói hai lời, lấy cho cô ấy một con dao, người phụ nữ cầm lấy con dao lao về phía người đàn ông còn lại đã lùi vào trong góc.
Những người phụ nữ còn lại cũng đều ánh mắt sáng quắc nhìn Sở Duyệt, Sở Duyệt nhìn bọn họ, hỏi:
- Các người cũng muốn dao sao? Dưới lầu còn có mấy tên.
Những người phụ nữ đều gật đầu, sôi nổi tỏ vẻ muốn dao, muốn giết những tên súc sinh này.
Sở Duyệt không còn nhiều sao lắm, cô chỉ chỉ gậy gộc trên mặt đất, nói với mấy người phụ nữ:
- Muốn phản kháng, muốn báo thù, không nhất định phải có dao, thứ gì cũng có thể giết người.
Mấy người phụ nữ hơi do dự một chút, sau đó có một người dẫn đầu đứng lên, nhặt một khối gạch trên mặt đất lên liền đi xuống dưới lầu.
Những người khác cũng đứng lên theo, có người nhặt gạch, có người nhặt gậy gộc, thậm chí có một người phụ nữ còn cầm cái xẻng không biết tìm thấy từ chỗ nào, dứt khoát chạy xuống dưới lầu.
Dưới lầu dần truyền đến tiếng kêu thảm thiết đứt quãng, trong những người đàn ông đó, có người bị vặn cằm, kêu cũng không kêu được lớn tiếng, cứ như vậy bị mấy người phụ nữ loạn côn đánh chết.
An Kiệt đi theo nhìn một chút, thấy không nhịn được nữa, liền quay người đi lên.
Mấy người phụ nữ đó đánh người hoàn toàn không có chiêu thức, chỉ điên cuồng mà phát tiết phẫn nộ cùng thù hận trong lòng, mà những người đàn ông ở dưới lầu đều đã bị mấy người bọn họ đánh thành bánh nhân thịt, quả thực thảm không nỡ nhìn.