Tề Minh chưa từng giết người sống, nếu hôm nay Sở Duyệt cùng An Kiệt giết chết người dưới lầu từ đầu, hắn có thể sẽ không tán đồng. Nhưng hiện tại nhìn thấy những người phụ nữ này giết người, trong lòng hắn chỉ cảm thấy thống khoái, hận không thể tự mình động thủ kết liễu đám súc sinh này.
Mẹ của cô gái nhỏ đâm người đàn ông kia thành từng mảnh, quay lại nhìn thấy con gái mình vẫn đang dùng dao điên cuồng đâm người đàn ông kia, liền cố gắng đứng dậy đi đến bên cạnh con gái, trấn an cô ấy:
- Điềm Nhi, Điềm Nhi! Hắn ta đã chết, không có việc gì, không có việc gì!
Điềm Nhi xoay người ôm chặt lấy mẹ mình, dựa đầu vào trên vai bà, cười quỷ dị, nói:
- Mẹ, con đã giết hắn! Con đã giết hắn, hắn rốt cuộc cũng đã chết!
- n, mẹ thấy được! Điềm Nhi làm rất tốt.
Mẹ Điềm Nhi khóc lóc nhưng vẫn cố nở nụ cười, liều mạng trấn an con gái, đứa nhỏ của bà ta quá khổ, là bà ta không bảo vệ tốt cho con gái.
An Kiệt cùng Tề Minh giúp đỡ mấy người phụ nữ xử lý thi thể, Sở Duyệt kiểm tra nhóm người này cùng vật tư ở trong góc, còn rất đầy đủ, ăn uống đều có.
Mấy người phụ nữ cẩn thận nhìn cô, Sở Duyệt lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng mà cô tự cho là ôn nhu nhất, nói:
- Đói bụng thì tự tìm chút gì đó ăn đi, hiện tại mấy thứ này đều thuộc về các người.
Mấy người phụ nữ liếc mắt một cái, mẹ của cô gái kia đột nhiên quỳ xuống trước mặt Sở Duyệt, nức nở nói:
- Cô gái, cảm ơn các cô, cảm ơn các cô đã cứu chúng tôi.
Sở Duyệt sợ tới mức nhảy ra bên cạnh, cô không thích người khác quỳ trước mặt mình, sợ có chuyện xấu hổ, cầu xin thì cô cũng không thể dễ dàng trốn tránh.
- Này không có gì, bất quá chỉ là thuận tiện. Liền tính không có các người, bọn họ muốn cướp trên đầu tôi, tôi cũng sẽ không bỏ qua bọn họ.
Sở Duyệt không được tự nhiên mà chỉ vào đống vật tư, rồi nói tiếp:
- Các người tự mình xử lý đi.
Mẹ của cô gái kia thật sự muốn cảm ơn Sở Duyệt bọn họ đã cứu con gái và mình, bất quá thấy Sở Duyệt không cao hứng, lập tức hiểu rõ cô không thích phương thức cảm tạ như vậy, liền vội đứng lên.
- Cô gái, tôi tên An……
- Không cần giới thiệu, tôi không có hứng thú.
Mẹ của cô gái kia đang muốn tự giới thiệu, lại bị Sở Duyệt lập tức kêu ngừng.
Sở Duyệt không muốn biết tên của bọn họ, cũng không muốn biết chuyện xưa của bọn họ, cô và họ ngày mai sẽ chia tay, vì vậy cô không muốn biết quá nhiều về họ.
Mẹ của cô bé kia nhìn thấy Sở Duyệt rời đi, những người phụ nữ phía sau nhìn nhau, cảm thấy cô gái này có chút lạnh lùng.
Đến bữa tối, Sở Duyệt lấy vài hộp tự sôi, ăn một ít bánh bích quy và bánh mì, ngủ cũng không dám lôi giường ra, chỉ có thể co trong một góc cả đêm.
Ánh trăng đêm nay rất sáng, trong đại sảnh trắng xóa như tuyết, Sở Duyệt đang co người trong một góc đột nhiên tỉnh lại, tiếng bước chân rất nhẹ chậm rãi đi về phía cô cách đó không xa.
Sở Duyệt quay đầu quay đầu tìm kiếm, nhìn thấy An Kiệt đang đứng canh gác phía sau cô không xa, lập tức cảm thấy nhẹ nhõm.
Tiếng bước chân đi đến chỗ cách Sở Duyệt một bức tường liền, Sở Duyệt thả tinh thần lực ra dò xét.
Là cô gái nhỏ tên Điềm Nhi kia, cô gái đó nhìn lên vầng trăng sáng trên bầu trời, thở nhẹ một hơi, giơ tay lên như thể đã hạ quyết tâm.
Sở Duyệt nhìn biểu tình cô gái tên Điềm Nhi kia có chút không thích hợp, nhịn không được đứng lên đi qua.
Cô ấy cầm con dao mà Sở Duyệt cho cô ấy trong tay, mỉm cười ánh trăng trên bầu trời, giơ dao trong tay, nhắm ngay ngực chính mình, nhắm mắt lại rồi hung hăng cắm xuống.
Mũi dao dừng trước ngực, cô ấy mở mắt ra, thấy được Sở Duyệt lạnh lùng nhìn mình.
Sở Duyệt siết chặt tay tay cô ấy, lạnh giọng nói:
- Tôi cho cô dao, là để cô có thể tự bảo vệ mình, không phải cho cô dùng để tự sát! Những chuyện đó không phải lỗi của cô, vì sao cô phải đi tìm cái chết? Cô coi như chó cắn một miếng, ngày mai liền quên đi, về sau còn phải sống tốt hơn, đó mới là cách trả thù tốt nhất!
- Tôi không quên được! Chị căn bản không biết tôi đã trải qua những gì! Chị căn bản không biết…… Tôi đã không còn là tôi, tôi không thể quay lại!
Điềm Nhi điên cuồng hét lên, dùng sức tránh thoát khỏi tay Sở Duyệt.
- Ai có thể quay đầu lại? Không ai có thể quay đầu lại. Làm sao cô biết tôi chưa từng trải qua tuyệt vọng? Nhưng không quan trọng, tôi còn sống, kẻ thù đã chết mới là kết thúc tốt nhất. Vì sao tôi phải vì cái sai của bọn họ mà trừng phạt bản thân?
Sở Duyệt không buông tay, nhìn vào mắt Điềm Nhi mà nói.
- Chị…… chị cũng trải qua quá?