Trùng Sinh Mạt Thế Ngàn Dặm Đường Về (Dịch Full)

Chương 70 - Chương 70 - (Dẫn Theo)

Chương 70 - (Dẫn theo)
Chương 70 - (Dẫn theo)

Điềm Nhi ngơ ngác nhìn Sở Duyệt, không nghĩ tới chị gái này lợi hại như vậy, cư nhiên cũng từng trải qua những việc này!

- Vậy chị…… làm thế nào để sống sót?

Trong mắt Điềm Nhi cư nhiên xuất hiện một tia hy vọng.

Sở Duyệt nghẹn một chút, ý của cô gái này là sao? Đây là loại khả năng lĩnh hội gì? Bất quá hiện tại cô cũng lười giải thích, cầm lấy con dao trong tay Điềm Nhi, nhẹ giọng nói:

- Bởi vì tôi biết những chuyện này không phải lỗi của tôi, tôi không làm gì sai, tại sao tôi phải chết? Tôi còn có cha mẹ đang chờ đợi tôi trở về, họ sẽ thương tâm nếu biết tôi chết? Tôi không chỉ muốn sống, tôi còn phải sống thật tốt, trở nên mạnh mẽ hơn, không chỉ bảo vệ bản thân mà còn bảo vệ những người tôi muốn bảo vệ!

- Ba mẹ……

Điềm Nhi quay đầu lại nhìn phía sau, mẹ cô ta đang ở trong sảnh bên cạnh chờ cô.

Cô ta biết, mấy ngày nay mẹ đã trả giá hết thảy vì mình!

Đã bao nhiêu ngày, mẹ không thể chợp mắt, mẹ cô ta luôn bảo vệ cô ta trong lồng ngực, mặc cho những người đó đá mẹ, đánh mẹ, nhục nhã mẹ, nhưng làm sao bon họ có thể địch lại những người đàn ông đó, cô ta cuối cùng vẫn bị……

Chỉ có đêm nay, bà ấy ôm cô ta dựa vào ven tường, vẫn luôn nhẹ giọng an ủi cô, cuối cùng không chịu đựng nổi mà ngủ.

Nếu cô ta chết, ẹ cũng sẽ thương tâm đi?

Ba…… hiện tại còn không biết ba cô ta ở nơi nào, còn sống hay không.

- Điềm Nhi ——, Điềm Nhi!

Trong không gian trống trải truyền đến tiếng la kinh hoảng thất thố của mẹ cô gái tên Điềm Nhi.

Điềm Nhi nhìn mẹ cô đang nôn nóng tìm kiếm dưới ánh trăng, liền khóc lóc chạy đến ôm mẹ.

Sở Duyệt nhẹ nhàng thở ra, khóc ra được thì tốt rồi.

Mẹ con Điềm Nhi ôm nhau, khóc thật lâu, những người phụ nữ khác cũng bị tiếng khóc đánh thức, tất cả đều ôm mình khóc thầm.

Chỉ có người phụ nữ lao ra đầu tiên kia vừa cười lớn vừa ứa nước mắt mà mắng chửi:

- Khóc cái gì, khóc có ích lợi gì! Nếu chúng ta quyết liệt sớm hơn, sẽ không rơi vào nông nỗi này, từ nay về sau, nếu còn ai dám khi dễ lão nương, lão nương nhất định sẽ liều mạng với hắn.

Đám người phụ nữ hôm nay mới đại khai sát giới, tâm cảnh hoặc nhiều hoặc ít đều có chút biến hóa, lúc này đều lau nước mắt, căm hận nói:

- Đúng! Liều mạng với hắn!

Điềm Nhi gắt gao ôm mẹ mình, ở bên tai bà thề:

- Mẹ, con sẽ sống thật tốt, con sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, sau này con sẽ bảo vệ mẹ!

Mẹ Điềm Nhi dùng sức gật đầu, nuốt xuống đau đớn cùng oán hận trong lòng, cười vuốt ve mái tóc của con gái, nhỏ giọng dỗ dành, nói:

- n! Mẹ biết, Điềm Nhi của mẹ luôn là tốt nhất!

Điềm Nhi lau nước mắt, quay đầu nhìn Sở Duyệt, ánh mắt khát vọng nhìn cô, khẩn cầu nói:

- Chị, em muốn trở nên mạnh mẽ như chị, xin hãy dạy em cách trở nên mạnh mẽ hơn!

Sở Duyệt nhìn cô gái nhỏ trước mắt, lại nhìn nhìn những ánh mắt sáng quắc giống như bóng đèn của những người phụ nữ phía, đau đầu mà gãi ót, sau đó cứng rắn quăng ra một câu:

- Đi ngủ trước.

Điềm Nhi cho rằng Sở Duyệt không đồng ý với cô ta, vội vàng còn muốn đuổi theo, liền bị mẹ của cô ta giữ chặt, nhỏ giọng khuyên nhủ:

- Chị gái cũng không nói không dạy con, bất quá bây giờ là buổi tối, người ta cũng cần nghỉ ngơi, con cũng cần nghỉ ngơi nha! Ngủ ngon mới có tinh thần học tốt a.

Điềm Nhi nhìn nhìn bóng dáng Sở Duyệt, gật gật đầu, ngoan ngoãn mà đi theo mẹ mình đi ngủ.

Sở Duyệt trở về thấy An Kiệt cùng Tề Minh mỗi người dựa vào một bên cửa, khó nhọc nói:

- Ngày mai chúng ta mang theo bọn họ đi đoạn đi, để bọn họ ở lại nơi này, sớm muộn gì bọn họ cũng đi điểm tập trung người sống sót ở Tân Thành, đi đến nơi đó sẽ không có quả tốt.

Tề Minh cười tỏ vẻ đồng ý, An Kiệt có chút lo lắng hỏi:

- Có thể là có thể, bất quá phải đưa bọn họ tới nơi nào? Một đường này, chúng ta cũng không yên ổn, đi theo chúng ta quá nguy hiểm.

- Đi về phía trước hơn 200 km có một căn cứ chính phủ, Bạch Thành, hiện tại hẳn là đã xây dựng xong, chúng ta đưa bọn họ đến nơi đó là được.

Sở Duyệt vừa đi vào bên trong, vừa trả lời, cô đang phiền muốn chết, cũng không biết là cọng dây thần kinh nào nhảy sai, đi đồng ý với cô gái kia.

Kiếp trước, cô không phải cũng bị người mà mình cứu đâm một hai nhát sao, vì sao cô lại chỉ nhớ ăn không nhớ đánh?

Nhưng nhìn thấy tia sáng trong đôi mắt tuyệt vọng của cô gái tên Điềm Nhi kia, cô vẫn mềm lòng.

Ai, được rồi, thuận tiện mang theo một chuyến, dạy chút kỹ năng cơ bản, cũng không có gì phiền phức lắm.

Tề Minh gật gật đầu, nhìn bóng dáng Sở Duyệt, hơi hơi hé miệng, muốn nói cái gì đó, cuối cùng lại không thể thành lời.

Tề Minh càng ngày càng cảm thấy Sở Duyệt biết quá nhiều chuyện về mạt thế, giống như cô đã tự mình trải qua một lần vậy.

Nhưng hắn cũng không dễ dàng hỏi ra những lời như vậy, cho nên hắn dứt khoát không hỏi nữa, dù sao hắn biết Sở Nguyệt tuyệt đối không hại hắn.

Bình Luận (0)
Comment