Lúc này đã là nửa đêm, đến thời gian An Kiệt canh gác, vì vậy Tề Minh lại đi ngủ..
An Kiệt nhìn Sở Duyệt thu mình lại trong góc đặt hai cái gối nhỏ, nhẹ nhàng đi tới bên cạnh cô rồi ngồi xuống.
Sở Duyệt nghi hoặc nhìn về phía An Kiệt:
- Kiệt ca, có việc gì sao?
An Kiệt há miệng thở dốc, lại nhắm lại, làm Sở Duyệt nhìn đến có chút khó hiểu, nói:
- Làm sao vậy?
- Người đàn ông kia là ai? Còn sống sao?
An Kiệt cắn răng, rốt cục hỏi ra lời.
- Người đàn ông nào?
Sở Duyệt vẻ mặt ngốc.
An Kiệt quay đầu lại nhìn cô, trong mắt là lửa giận thiêu đốt hừng hực.
Sở Duyệt đột nhiên nhanh trí, hiểu được.
An Kiệt nghe thấy những lời cô nói với Điềm Nhi, cho rằng cô cũng từng bị người ta khi dễ, cho nên tới hỏi cô người kia là ai.
Đây là tính toán báo thù giúp cô?
- Không…… Không có chuyện đó! Là em sợ cô ấy luẩn quẩn trong lòng, nên thuận miệng an ủi thôi.
Sở Duyệt vội giải thích hiểu lầm không cần thiết này.
An Kiệt rũ mắt, trong mắt hiện lên ám quang.
Giọng điệu và thần thái của cô lúc đó giống giả chỗ nào!
Chỉ cần nghĩ đến sư muội đã từng bị đối xử như vậy, trong lòng hắn liền phẫn nộ giống như núi lửa phun trào.
Bất quá lúc này hắn cũng phản ứng lại, bản thân vẫn quá xúc động, sao hắn có thể đi hỏi một cô gái về chuyện như vậy.
Chuyện này đến từ từ lại nói, một ngày nào đó hắn sẽ biết người thương tổn sư muội là ai!
An Kiệt ngẩng đầu nhìn Sở Duyệt cười cười, nhẹ giọng nói:
- Vậy là tốt rồi, mau ngủ đi, trời sắp sáng rồi.
Sở Duyệt nhìn An Kiệt mang nụ cười có lệ, không phải là hắn cho rằng cô gượng cười miễn cưỡng lừa hắn đi?
Nếu hiện tại cô nói đó không phải lừa hắn, có thể càng giống giấu đầu lòi đuôi hay không?
Sở Duyệt có loại cảm giác nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
Làm bậy nha!
Trời tờ mờ sáng, mấy người phụ nữ cách vách đã dậy.
Tuy quyết định muốn mang nhóm người này đi một đoạn đường, bất quá Sở Duyệt vẫn muốn hỏi qua ý kiến của bọn họ một chút.
Mấy người phụ nữ vừa nghe thấy Sở Duyệt muốn mang bọn họ đi tới căn cứ người sống sót, đều cao hứng hỏng rồi, làm gì có ý kiến, lập tức bắt đầu thu thập đồ đạ chuẩn bị lên đường.
Những người đàn ông trước đó không biết đã là làm gì, từ khi bọn họ tới đây, đã biến nơi này trở thành lò thịt heo. Công trường tương đối hẻo lánh, cơ hồ không có tang thi, lại có tường vây, những chiếc xe đi về phía bên này, đại đa số đều lựa chọn vào nơi này tránh né. Bọn họ giả bộ thân thiện để lừa người, sau đó giết nam giữ nữ, cướp đồ tiếp tế, mấy ngày nay bọn họ cướp một ít đồ vật.
Sở Duyệt để mấy người phụ nữ chia nhau mang toàn bộ đồ vật đi, này đó đến căn cứ đều có chỗ dùng, cuối cùng chất đầy sáu chiếc xe. Mấy người phụ nữ hầu hết đều biết lái xe, không sợ không mang đi được.
Thu dọn đồ đạc xong, Sở Duyệt chia những người phụ nữ thành hai hàng, dạy họ một số bài thể dục cơ bản và kiểm tra vóc dáng của họ.
Sau một vòng, mấy người phụ nữ đều mệt đến thở hồng hộc, ngoại trừ 3 người không kiên trì được, những người khác đều cắn răng chịu đựng.
Tố chất thân thể của phụ nữ quá kém, hơn nữa trên người đều có thương tích, có thể kiên trì đến lúc này đã thực không tồi.
Sở Duyệt cũng không bủn xỉn chút nào, khen ngợi bọn họ, chỉ cần kiên trì rèn luyện, đi lên đỉnh cao nhân sinh là chuyện sớm hay muộn.
Thể chất Điềm Nhi không tồi, là người nhẹ nhàng nhất trong đám người, cô ấy ngẩng đầu, hứng thú bừng bừng hỏi Sở Duyệt:
- Chị ơi, luyện như vậy có thể giỏi giống chị sao?