Trùng Sinh Mạt Thế Ngàn Dặm Đường Về (Dịch Full)

Chương 72 - Chương 72 - Em Làm Rất Tốt.

Chương 72 - Em làm rất tốt.
Chương 72 - Em làm rất tốt.

- Không thể!

Sở Duyệt không lưu tình mà đả kích cô ấy.

- Những thứ này chỉ là huấn luyện thể lực cơ bản, cũng là rèn luyện quan trọng nhất. Nếu không có thể lực tốt, chiêu thức có lợi hại hơn nữa thì cũng chỉ là vẽ hoa. Về sau, cường độ huấn luyện thể lực càng ngày càng tăng và phải kiên trì mỗi ngày, các người có thể làm được không?

- Có thể!

Điềm Nhi tích cực hưởng ứng.

Những người khác cũng đều sôi nổi bày tỏ quyết tâm của mình.

Mấy người phụ nữ chủ động giúp ba người Sở Duyệt chuẩn bị cơm sáng, tuy chỉ là mì gói và bánh mì xé đơn giản, bất quá đều nóng hầm hập, còn rất thơm.

Một người phụ nữ bưng một tô mì, vuốt vuốt lại mái tóc của mình, sau đó bưng mì đi về phía An Kiệt, dùng thanh âm kiều mị nói:

- Đại ca, ăn cơm.

Cô gái này trước đó hẳn là mặc váy có mùi thơm theo làn gió, nhưng hiện tại quần áo đã bị xé rách, váy cũng nhăn nhúm bèo nhèo, phía trên bị rách, lộ ra một mảng da thịt trắng nõn.

- Không cần, cô ăn đi.

An Kiệt nhìn cô ta một cái rồi liền thu hồi ánh mắt, quay đầu đi tìm Sở Duyệt lấy đồ ăn.

Những người phụ nữ này đều ăn mặc quần áo không chỉnh tề, cả hắn và Tề Minh đều cố ý hoặc vô thức tránh xa họ.

Người phụ nữ thấy An Kiệt đi tới chỗ Sở Duyệt, cắn cắn môi, lại bưng tô về chỗ đám người phụ nữ.

Ăn cơm xong, Sở Duyệt lại dạy bọn họ mấy chiêu thức cơ bản nhất, yêu cầu chính là luyện tập lặp lại không ngừng, rảnh liền luyện, thẳng đến khi đem mấy chiêu thức này luyện thành bản năng.

Học chiêu thức nhanh nhất cũng là Điềm Nhi, nhưng những động tác tàn nhẫn ban đầu, đến chỗ cô ta lại trở nên mềm mại, giống như đang khiêu vũ.

Bất quá, lúc này bọn họ không có bao nhiêu thực lực, cũng là bình thường, Sở Nguyệt không ép buộc, chỉ cần bọn hắn nguyện ý luyện tập, sớm muộn cũng có thể phát huy được uy lực của nó.

Trời đã sáng, ba người Sở Duyệt mang theo mấy người phụ nữ lên xe, bắt đầu lái xe về phía căn cứ Bạch Thành.

Trên xe Sở Duyệt chuẩn bị thay băng gạc cho Tề Minh, nhưng khi mở ra băng gạc ra, không nhịn được mà lắp bắp kinh hãi.

Trên tay Tề Minh làm gì còn vết thương nào, làn da trơn bóng như mới, ngay cả vết sẹo cũng không có, giống như chưa từng bị thương vậy.

Tề Minh cũng cảm thấy rất kinh ngạc, hôm qua hắn còn cảm thấy tay mình gần như đã khỏi phần nào, không ngờ lại đến mức này, không khỏi tò mò về phương thuốc của Sở Duyệt, thần bí hỏi:

- Tiểu duyệt, loại thuốc đặc biệt của em là thuốc gì vậy a? Em lấy nó ở đâu vậy?

Sở Duyệt cũng ngốc lăng:

- Chính là thuốc bình thường a. Bất quá vết thương của dị năng giả đúng là nhanh khỏi hơn người bình, nhưng cũng không thể nhanh như vậy a! Lão tề, thể chất này của anh lại tiến bộ a.

Tề Minh đắc ý cười cười, khoe khoang:

- Đó là đương nhiên, em cũng không nhìn xem tề ca của em là ai.

Sở Duyệt lười nhìn hắn khoe khoang, quay đầu nhìn tình hình đường xá bên ngoài.

Đi ra không bao xa, trên đường bọn họ đụng phải bảy tám con tang thi, nếu như ngày thường thì đám người Sở Duyệt chắc chắn sẽ không để ý tới những con tang thi này, trực tiếp đâm qua.

Nhưng hôm nay Sở Duyệt lại dừng xe, mở cửa, gọi tất cả những người phụ nữ ngồi trên xe phía sau xuống.

Mấy người phụ nữ vừa xuống xe, nhìn thấy tang thi, theo bản năng liền muốn chạy trốn tránh né, cũng may chưa thét chói tai.

- Đứng lại! Bắt đầu từ hôm nay, mọi người phải học cách giết tang thi, nếu ai dám chạy, dám trốn,tôi sẽ ném người đó ở trên đường.

Sở Duyệt nói xong, mấy người phụ nữ kia không dám chạy nữa, nơm nớp lo sợ đứng ở bên cạnh xe, nhìn về phía Sở Duyệt xin giúp đỡ.

Sở Duyệt tự mình cầm một cây gậy đi lên trước, vòng đến chỗ một con tang thi, một gậy đập xuống, đánh vỡ đầu tang thi.

- Làm giống như vậy, đánh vỡ đầu của nó hoặc là cắt đứt xương cổ của nó, phá hỏng khu thần kinh của nó là được. Chúng nó thoạt nhìn rất dọa người, kỳ thật không có linh hoạt như con người, dễ giết, mọi người thử xem!

Sở Duyệt làm mẫu cho bọn họ nhìn, xem giết tang thi như thế nào, sau đó liền đứng dựa vào một bên, để bọn họ giải quyết đám tang thi còn lại.

Đám người phụ nữ run rẩy nắm chặt các loại vũ khí nhặt được lúc trước, gắt gao cắn răng nhìn đám tang thi dữ tợn xấu xí đang nện từng bước cứng đờ về phía bọn họ, trên mặt trắng bệch, tuy không thét chói tai chạy trốn, nhưng cũng từ từ lui về phía sau.

Một con tang thi thật vất vả mới vọt tới chỗ Sở Duyệt, vươn bàn tay thối rữa đen nhánh tới muốn bắt cô, lại bị cô nhấc chân đạp về.

- Nếu ngay cả mấy con tang thi này mà mọi người cũng không đối phó được, về sau mọi người cũng rất khó sống. Hôm nay, hoặc là mọi người giết chúng nó, hoặc là chúng nó ăn mọi người, tuyệt đối sẽ không có người tới hỗ trợ. Mọi người mở to mắt nhìn cho rõ, mạt thế, chính là tàn nhẫn như vậy!

Sở Duyệt nói xong, xoay người leo lên xe, ngồi trong xe lạnh lùng mà nhìn nhóm phụ nữ.

Đám người phụ nữ thấy Sở Duyệt mặc kệ bọn họ,,một tia may mắn cuối cùng trong lòng cũng tắt theo.

Bọn họ cũng biết, cần phải cầm vũ khí lên, giết những quái vật này, về sau mới có thể dựa vào bản thân để sống sót.

Nhưng tang thi không giống những người đàn ông bị đánh đến nửa tàn rồi bị trói ngày hôm qua, tang thi sẽ bắt người, sẽ ăn người a!

Tang thi sẽ không cho mấy người phụ nữ có cơ hội do dự, giống như chớp mắt đã chạy tới trước mặt bọn họ, bàn tay hư thối chộp tới đám người, đồng tử xám trắng lộ ra hưng phấn, nước dãi màu xanh vàng chảy ra từ cái miệng mở to như cái bồn máu, mùi thối rữa khiến họ muốn ói mửa.

“A ——”

Mấy người phụ nữ vẫn nhịn không được hét lên, nhưng đồng thời bọn họ cũng động thủ, cầm gậy gộc dao nhỏ, xẻng trong tay liều mạng đánh về phía tang thi, mặc kệ là trên đầu hay là trên người.

Mẹ Điềm Nhi bảo vệ con gái phía sau lưng, cầm một cây gậy đập thẳng vào đầu con tang thi trước mặt, Điềm Nhi bước sang một bên, bắt chước Sở Duyệt, vung cây gậy một vòng giáng vào đầu tang thi.

Tang thi bị Điềm Nhi một gậy đã đánh bay óc con tang thi, nháy mắt làm nó mất đi sức sống mà ngã xuống.

Trên mặt Điềm Nhi bị bắn vài giọt óc tang thi, bất quá cô ấy không để ý chút nào, vui vẻ hét lên:

- Thì ra dễ dàng như vậy! Mẹ! Nhanh! Lấy đầu!

- Đúng đúng đúng! Lấy đầu!

Mấy người phụ nữ tìm được dũng khí cùng bí quyết, phối hợp với nhau cùng giải quyết mấy con tang thi.

Nhìn tang thi ngã trên mặt đất, bọn họ ôm lấy nhau vừa khóc vừa cười.

Hóa ra giết tang thi lại đơn giản như vậy, nhưng bọn họ lại chỉ biết sợ hãi tránh né, nếu bọn họ có can đảm giết tang thi sớm một chút, có phải có rất nhiều chuyện sẽ không giống trước kia hay không?

Điềm Nhi thấy Sở Duyệt xuống xe, nhanh chóng thoát ra khỏi mẹ mình, chạy đến trước mặt cô:

- Chị, em có thể giết tang thi!

Trên khuôn mặt nhỏ còn có máu đen, vẻ mặt hưng phấn bừng bừng, nhìn Sở Nguyệt đầy háo hức, giống như một đứa trẻ đang cầu xin lời khen.

- Em làm rất tốt.!

Sở Duyệt mỉm cười khen.

Điềm Nhi cao hứng cười, nụ cười trong sáng lại tươi đẹp, là nụ cười nên có trong tuổi này.

- Được rồi, lên xe, tiếp tục lên đường.

Sở Duyệt nói xong, liền trở về xe mình.

Kế tiếp, lúc lên đường gặp nhóm nhỏ tang thi, Sở Duyệt sẽ dừng xe, để những người phụ nữ kia xuống xe giết tang thi.

Vạn sự khởi đầu nan, mấy người phụ nữ đã có kinh nghiệm giết tang thi lúc trước, kế tiếp sẽ không sợ hãi như vậy, mấy người cùng phối hợp, thuận lợi giết được tang thi.

Lúc đầu còn có người nhịn không được mà nôn khan, nhưng càng về sau, cho dù não tang thi bắn tung tóe trên mặt, cũng không thay đổi sắc mặt.

Cả ngày bọn họ đi đi dừng dừng, chỉ đi được mấy chục km, tới hơn bốn giờ chiều, Sở Duyệt nhìn thấy ven đường có quán cơm nhỏ, liền lái xe đi vào, trước không có thôn sau không có tiệm, hôm nay chỉ có thể qua đêm ở chỗ này.

Dãy cửa hàng này có ba nhà kề sát nhau, còn có hai gian nhà trệt nhỏ, có khoảng hai mươi ba mươi tang thi du đãng khắp nơi.

Mọi người xuống xe, Sở Duyệt để An Kiệt cùng Tề Minh đừng di chuyển, để mấy người phụ nữ đi xuống dọn dẹp tang thi xung quanh.

Mấy người phụ nữ thấy có nhiều tang thi như vậy thì có chút hoảng, cả ngày hôm nay bọn họ đều giết tang thi, nhưng số lượng tang thi đều rất ít, đối mặt với nhiều tang thi như bây giờ, vẫn là lần đầu tiên.

Điềm Nhi quay đầu lại nhìn nhìn Sở Duyệt, Sở Duyệt cho cô ấy một nụ cười cổ vũ.

Điềm Nhi gật gật đầu, xoay người kiên định vọt tới đám tang thi.

Bình Luận (0)
Comment