Giai đoạn trước tang thi chưa tiến hóa, động tác cứng đờ, da đầu lại giòn, kỳ thật chỉ cần khắc phục sợ hãi trong lòng, dám dũng cảm đối mặt, một người bình thường một mình cũng có thể đối phó được một hai tang thi, hoàn toàn không có vấn đề.
Cho dù sau đó tang thi tiến hóa, những người thường đó cũng đã được rèn luyện ra từ trong tang thi đàn, giết một vài tang thi tiến hóa không phải là không được.
Tiềm năng của con người là vô hạn, rất nhiều chuyện mà bạn cho rằng tuyệt đối không có khả năng, kỳ thật nếu nỗ lực đi liều một lần, chưa chắc đã không làm được.
Những người phụ nữ buông bỏ sợ hãi, vẫn giết tang thi giống phía trước, phối hợp với nhau đến khi trời tối, mới có thể dọn dẹp xong dãy nhà.
Ba người Sở Duyệt yên lặng nhìn, chỉ ở lúc đặc biệt nguy hiểm mới lặng lẽ ra tay giúp một phen.
Mấy người phụ nữ bước chân vô lực, trở lại ngôi nhà nhỏ ở chính giữa, nhưng trong mắt đều sáng lấp lánh, tâm tình thật sự kích động.
Bọn họ có thể giết được nhiều tang thi như vậy, cũng là vì muốn dọn một nơi an toàn cho mình, về sau cũng có thể dựa vào chính mình để sống sót.
Trong phòng bếp của quán cơm còn có không ít rau dưa, nhưng một số đã bị hư thối, hàng đông lạnh để trong tủ lạnh cũng bốc mùi.
Mấy người phụ nữ thương lượng làm cơm, xào vài món ăn, Sở Duyệt nhìn bọn họ ở trong phòng bếp rửa rau xắt rau xào rau, bận đến khí thế ngất trời, tâm tình cũng buông xuống một nửa.
Những người phụ nữ này không tồi, cứu không vô ích!
Cơm nước xong, An Kiệt dạo qua một vòng quanh nhà, xử lý mấy con tang thi chung quanh đang tới đây xem náo nhiệt, khi trở về liền nhìn thấy có hai chiếc xe đi từ phía xa tới.
Xe không bật đèn, động tĩnh cũng nhỏ, cho nên không kinh động nhiều tang thi, bất quá chiến xe đó hiển nhiên đang đi về phía quán cơm nhỏ này.
Sở Duyệt ăn cơm xong liền lên lầu xem Điềm Nhi chọn quần áo.
Quần áo của mấy người phụ nữ vừa dơ vừa rách, mà bà chủ quán cơm này có rất nhiều quần áo, bọn họ liền tự chọn quần áo để thay.
Điềm Nhi giống như cái đuôi nhỏ đi theo Sở Duyệt, dùng ánh mắt trông mong mà năn nỉ Sở Duyệt chọn quần áo giúp cô ấy, Sở Duyệt nghĩ cũng không phải chuyện lớn gì, liền đi theo.
Máy nước nóng trong phòng tắm chạy bằng điện, nó không hoạt động được nữa, nhưng nước vẫn có thể sử dụng được, vì vậy bọn họ liền đun nóng nước ở tầng dưới, sau đó miễn cưỡng tắm rửa qua.
Điềm Nhi tắm xong rồi thay quần áo, sau đó mới lẳng lặng ngồi xuống cách duyệt không xa.
Cô ấy có chút câu nệ, muốn tìm đề tài nói chuyện cùng Sở Duyệt, lại không biết nên nói cái gì, bọn họ thật sự có đề tài chung, nhưng đề tài đó cô không thể nói, cũng không nghĩ muốn nói.
- Tôi tên Sở Duyệt, cô tên là gì?
Khi Điềm Nhi đang miên man suy nghĩ, Sở Duyệt ngồi bên cạnh đã mở miệng nói chuyện.
- Em tên Cố Tư Điềm, năm nay 15 tuổi, lên sơ tam.
Điềm Nhi vừa mới nói được hai câu đã thấy Sở Duyệt nhíu mày, đứng lên đi tới bên cạnh cửa sổ.
Điềm Nhi ngơ ngác nhìn Sở Duyệt rời đi, tưởng mình đã nói gì chọc cô ấy không vui, cô ấy nói quá nhiều sao?
Sở Duyệt nhìn hai chiếc xe càng ngày càng gần kia, quay đầu lại nói với đám người phụ nữ còn đang vội vàng tắm rửa thay quần áo:
- Đừng lên tiếng, có người tới.
Đám người phụ nữ nháy mắt liền cảnh giác, tắt đèn pin, không lên tiếng nữa, người đang tắm rửa cũng nhanh chóng lau khô thân thể mặc quần áo vào.
Hai chiếc xe trước sau dừng ở bãi đất trống trước quán cơm nhỏ, tám người đàn ông cao to vạm vỡ xuống xe.
Bọn họ hiển nhiên không nghĩ tới nơi này còn có người, lập tức cảnh giác giơ khẩu súng ra.
- Nếu tôi mà là các người, tôi sẽ bỏ súng xuống, tôi nghĩ các người lái xe đều không bật đèn, chắc chắn cũng biết hậu quả của việc nổ súng ở đây.
Tề Minh đi từ trong phòng ra, vừa đi vừa giơ tay nói chuyện với những người đó.
Một người đàn ông mặc đồ đen từ trong nhóm người đi ra, cất súng rồi mỉm cười, cao giọng nói:
- Người anh em, dũng cảm a! Chúng tôi là người sống sót từ căn cứ Tân Thành, đi ra thực hiện nhiệm vụ cứu viện người sống sót gần đây, không biết anh từ nơi nào tới, cùng chúng tôi trở về căn cứ, thế nào?
Tề Minh cũng cười nói:
- Hóa ra người anh em ở căn cứ Tân Thành, hạnh ngộ! Mấy anh em chúng tôi đang kết bạn về quê, đi ngang qua nơi này, sáng mai liền phải lên đường.
Tề Minh nói xong chỉ chỉ trên lầu rồi nói tiếp:
- Anh em của chúng tôi hơi nhiều, đã ở kín ngôi nhà này, tuy căn nhà bên cạnh nhìn bề ngoài không tốt lắm, nhưng bài trí bên trong không tồi, mấy người anh em tạm chấp nhận chút.
Người đàn ông mặc đồ đen hòa khí gật gật đầu, cảm ơn Tề Minh, sau đó xoay người mang theo người đi tới căn nhà bên cạnh..
Trong đội ngũ có người không phục, một cái người hơi gầy đi đến bên cạnh người đàn ông mặc đồ đen, lên tiếng hỏi:
- Nam ca, trong tay chúng ta có súng, còn sợ bọn họ? Cần gì phải nghe lời bọn họ, nói chúng ta ở bên này thì chúng ta phải ở bên này.
Người đàn ông mặc đồ đen tên Nam ca liếc mắt nhìn hắn ta, lạnh lùng nói:
- Mày biết cái rắm, mày không thấy trong sân có nhiều xe như vậy sao, mày biết trên lầu có bao nhiêu người không? Nếu thật sự động tay, mày dám nổ súng sao? Đừng quên đi đám người đi đón tiểu tô tổng kia, mang theo nhiều súng như vậy, sao vẫn bị tang thi ăn thịt! Mày, mẹ nó không có việc gì thì đừng chọc phiền toái cho lão tử!
- Vâng, vâng, vâng, em đã biết, Nam ca.
Người gầy liên tục gật đầu, ngẩng đầu lại nhìn thoáng qua căn nhà bên kia, trong lòng oán hận nghĩ: Ngày mai trời sáng lại thu thập các người.
Tề Minh nhìn đám người kia đi vào căn nhà cách vách, mới vào phòng, Sở Duyệt cùng An Kiệt đang ở phòng khách chờ hắn, ba người thương lượng đêm nay cảnh giác hơn một chút, mặc kệ đám kia là người thế nào, ngày mai bọn họ phải lên đường sớm một chút, bỏ lại bọn họ.
Đêm nay Tề Minh cùng An Kiệt liền canh giữ ở dưới lầu, Sở Duyệt dẫm theo mấy người phụ nữ lên trên lầu nghỉ ngơi.
Trên lầu, nhóm phụ nữ lúc này hoàn toàn không bình tĩnh nổi.
Mấy người bọn họ tụ tập lại một chỗ, nhỏ giọng thương lượng:
- Các người nghe được sao? Những người đó là căn cứ Tân Thành đi làm nhiệm vụ cứu viện người sống sót. Vì sao Tân Thành của chúng ta có căn cứ cho người sống sót mà sao cô gái kia lại muốn mang chúng ta chạy tới căn cứ Bạch Thành gì đó, xa như vậy?
Mẹ của Cố Tư Điềm lên tiếng phản bác:
- Tôi cảm thấy cô ấy làm như vậy là muốn rèn luyện chúng ta một chút, mọi người xem hôm nay chúng ta có thể giết được nhiều tang thi như vậy, đây là điều mà trước kia chúng ta chưa từng như nghĩ tới.
- Cô không nói cái này còn đỡ, vừa nói cái này tôi liền thấy tức! Rõ ràng ba người bọn họ lợi hại như vậy, giết mấy con tang thi rất dễ dàng, nhưng một hai phải bắt mấy người phụ nữ nhu nhược mang theo vết thương như chúng ta giết tang thi, hơn nữa, sao có thể nhẫn tâm như vậy!
Cô gái có thể chất yếu nhất, cắn răng nói.
Buổi sáng hôm nay buổi sáng, lúc dọn đồ để rời đi, cô ta đã cảm thấy mệt chết, chỉ chọn lấy những món nhẹ nhất, lúc huấn luyện thể lực cũng không thể kiên trì được, sau đó đánh tang thi cũng chỉ đi theo ở phía sau nhặt của hời, cô ta cảm thấy mấy người Sở Duyệt đang nhằm vào cô ta mà tra tấn.
- Nhẫn tâm? Người ta rõ ràng là có lòng tốt cứu các người! Đồ bạch nhãn lang, ngày hôm qua người ta mới cứu các người ra khỏi hố lửa, còn cầm tay dạy cô cách giữ mạng sống, chị em thân thiết bất quá cũng chỉ đến như vậy. Cô chẳng những không cảm ơn người ta, lại còn cảm thấy người ta nhẫn tâm! Cô còn muốn người ta bảo vệ cô? Cô cũng không sợ bản thân chịu không nổi sao?
Cô gái có thể chất yếu nhất liền đứng dậy, chỉ vào người người vừa nói, oán hận mắng.
- Còn nói là chị em? Cô gọi mà không biết xấu hổ a, cô biết cô ta tên gọi là gì không? Người ta biết tên cô là gì sao? Cô muốn là chị em tốt với người ta, nhưng đáng tiếc người ta ngay cả tên cô là gì còn lười nghe.
Cô gái có thể chất yếu nói với giọng đầy oán giận, không chút khách khí đẩy trở về.
- Đúng! Bọn họ căn bản không coi chúng ta là người một đường, ai biết phía trước có căn cứ Bạch Thành gì đó hay không, vạn nhất lại là một hố lửa thì sao? Các người nhìn xem, một cô gái như cô ta, một đường đi cùng hai người đàn ông, còn canh phòng nghiêm ngặt không cho chúng ta tiếp xúc với hai người đàn ông kia, nói bọn họ trong sạch, thì ai tin?